🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khoảnh khắc cây kim đâm xuống, Lê Nhược Vũ bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn anh.

Lâm Minh hôn lấy môi của cô, nhưng nước mắt lại chảy xuống môi hai người, không phân biệt được là nước mắt của anh, hay của cô.

Anh thực sự không dám tưởng tượng, Lê Nhược Vũ có sống nổi không khi biết đứa trẻ đã chết yếu.

Đôi mắt xinh đẹp của cô phản chiếu gương mặt đau khổ của anh.

Anh nghẹn ngào, vuốt ve mặt của cô, lẩm bẩm nói: “Đứa trẻ không có việc gì cả… Con của chúng ta rất tốt, không xảy ra việc gì cả…”

Lê Nhược Vũ còn không có hoàn toàn mất đi ý thức, anh biết cô có thể nghe thấy lời anh nói.

“Con của chúng ta rất tốt, con không có việc gì đâu….” Anh ôm lấy thân thể cô, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cô.

Ở giữa hai cánh môi là nước mắt, mặn chát.

Anh nói: “Em ngủ một giấc thật tốt, khi tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi..”

Ánh mắt của cô dân mềm mại hơn, nằm trong ngực anh thiếp đi, cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ Đến khi cô hoàn toàn ngủ say, lúc này Lâm Minh mới buông cô nằm xuống, đắp lại chăn cẩn thận, đi ra ngoài.

Hoàng Ánh còn đang chờ ở bên ngoài, trong ngực bà còn ôm Lâm Niệm Sơ.

Nhìn thấy con trai mình còn đang khóc, bà cảm thấy có chút lạ lâm.

Có lẽ chưa có ai nhìn thấy Lâm Minh khóc cả.



Từ khi anh có ký ức đến nay, anh cũng không nhớ rõ mình đã từng khóc chưa.

Mà Hoàng Ánh cũng nhớ rõ con trai của mình từ nhỏ đã không đáng yêu, thậm chí bộ dạng khóc thút thít của anh, bà cũng đã quên.

Nhưng bây giờ, vì chuyện của vợ và đứa trẻ, anh lại rơi lệ Hoàng Ánh nhịn không được vội quan tâm nói: “Nhược Vũ không sao chứ?”

Lâm Minh siết chặt nắm đấm, bất lực tựa ở trên vách tường: “Tạm thời thì cô ấy không sao.”

Nếu như Lê Nhược Vũ biết chuyện đứa trẻ đã chết yểu, thì chuyện không xảy ra cũng sẽ biến thành chuyện có xảy ra.

“Vừa rồi ở phòng quan sát con muốn nói cái gì, Niệm Sơ vốn dĩ không phải là gì?” Trong lòng Hoàng Ánh rối bời, bà còn băn khoăn chuyện mà con trái mới nói được một nửa đó, luôn cảm thấy có lẽ trong lời nói còn lại có bí mật gì đó.

Trong một khoảnh khắc Lâm Minh rất muốn liều lĩnh mà nói hết ra, thế nhưng khi anh trông thấy đôi mắt đã đỏ bừng của Hoàng Ánh, lại đem những lời đó nuốt xuống.

Lâm Niệm Sơ vốn dĩ không phải con của anh.

Điều anh muốn nói chính là câu nói này: Nhưng anh lại không thể nói Lâm Minh đột nhiên nảm chặt tay, quay người lại dùng sức đấm vào mặt tường trắng sau lưng.

Nắm đất cứng rẫn cùng với mặt tường cứng, chính là cả hai đều chịu thiệt.

Trên mu bàn tay của Lâm Minh đã chảy máu, nhưng tựa hồ anh còn chưa cảm thấy đủ, anh không ngừng đấm vào vách tường để trút giậ Nếu như không phải là do anh mềm lòng, sợ sự thật về thân thế Lâm Niệm Sơ bị phát hiện sẽ khiến sự việc trở nên hỗn loạn, thì hiện tại có lẽ cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Cho dù không thể xác định chính xác đứa trẻ mất đi là do Lâm Niệm Sơ, nhưng anh vẫn hối hận.

Thực sự rất hối hận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.