Cô để vòng cổ dưới ánh đèn nhìn hồi lâu, đáng tiếc là nó quá nhỏ không thể nhìn-rõ được, cũng không biết kỹ thuật của hai mươi năm trước làm cách nào để khắc ra dạng chữ nhỏ xíu như vậy.
Sau khi cất vòng cổ đi, Lê Nhược Vũ nhìn Lâm Minh cười lên tiếng: “Đây là sự bất ngờ anh dành cho em sao?”
Tu sửa lại chiếc vòng cổ một lần, sự hiểu biết của người đàn ông này về sự bất ngờ quả nhiên rất hàm hồ.
Khuôn mặt của Lâm Minh đen lại, dùng sức chọc vào cô hai cái, khiến cho cô cầu xin tha thứ mới u ám mở miệng: “Mở túi hồ sơ ra xem lại lần nữa.”
Lê Nhược Vũ thở hổn hển, lúc này mới run rẩy đưa tay vào lấy hồ sơ trong túi ra.
Đây mới là món quà anh tặng cho cô.
Lê Nhược Vũ sửng sốt, thực sự là một công ty.
Cô học đại học chuyên ngành thiết kế thời trang, cô cũng chưa bao giờ nghĩ muốn bỏ cuộc, cô luôn suy nghĩ, chờ lúc nào ổn định thì bắt đầu phát triển công việc của chính mình.
Không ngờ Lâm Minh đã cẩn thận chú ý đến chuyện đó.
*Có thể không nhận được không?”
Cô không muốn có chênh lệch quá lớn với anh, cũng không muốn bị trói buộc một chỗ với anh vì tiền bạc.
Cuộc hôn nhân này mới vừa bước vào mùa xuân, cô không muốn vì việc này mà nảy sinh hiểm khích.
“Không thể.” Lâm Minh nghĩ cô không hài lòng với món quà anh tặng, xoay người đè người phụ nữ dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/2545494/chuong-278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.