Mẹ Lê tính tình hiển lành lần đầu tiên mắng cô một tiếng: “Đã chạy đi phá thai, còn có thể là chẩn đoán sai gì nữa! Con nhanh chóng trở về đi, bây giờ em gái con không chịu ăn, cũng không chịu nói chuyện với chúng ta.”
“Được rồi, con sẽ về nhà sớm.”
Hai tay Lê Nhược Vũ vừa cúp điện thoại, run rẩy thay quần áo rồi bước ra ngoài.
Lâm Minh nắm cổ tay mảnh khảnh của cô, vội vàng hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Cô vẫn cảm thấy khó tiêu hóa sự thật này: “Nhã Tuyết, Nhã Tuyết đang mang thai, và đã chạy đến một phòng khám nhỏ để phá thai. Có một tai nạn xảy ra.
Bây giờ em chuẩn bị về nhà.”
Anh nắm chặt tay cỗ, xoa dịu cảm xúc của cô: “Đừng lo lắng, anh đưa em về:”
“Được.”
Kinh nguyệt của Lê Nhã Tuyết luôn đúng, mỗi tháng sẽ đúng ngày bị hành kinh.
Lần này đã trễ mấy ngày, Lê Nhã Tuyết cảm thấy có gì đó không ổn.
Hôm đó sau khi bị hai người đàn ông lạ mặt cưỡng bức, cô ta xấu hổ nên không mua thuốc chứ đừng nói là uống thuốc.
Cô ta lén mua que thử thai, thử hết que này đến que khác, que nào cũng bảo cô ta đã mang thai.
Đứa trẻ cô ta mang thai chính là con trai của một trong hai người đàn ông đã cưỡng bức cô ta, điều quan trọng nhất là cô ta vẫn chưa biết ba của đứa trẻ là ai cả.
Dù có biết điều đó, cô ta cũng không thể làm gì họ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/2545493/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.