Trước kia tuy rằng đã làm với anh ở phòng tắm ở phòng khách thậm chí là trong phòng sách, đây là lần đầu tiên cô thử loại tư thế xấu hổ này.
“Lâm Minh, anh mau buông em xuống!”
Anh bế cô, chậm rãi đi tới, chọc nhẹ vào, còn giống như có lồng tốt hồi ý kiến của cô: “Thật sự muốn anh buông xuống sao?”
Nhìn ánh mắt xấu hổ và tức giận của người phụ nữ trong lòng, anh cong môi mỉm cười: “Vậy thì anh buông ra?”
Nói xong, anh thật sự từ từ buông bàn tay đang đỡ dưới mông của cô.
Thân thể mất đi sự chống đỡ dần dần tụt xuống.
khỏi người anh, Lê Nhược Vũ cảm thấy bản thân sắp bị anh gây sức ép đến điên rồi.
Ai kêu anh buông tay như vậy!
Cô không có cách nào, chỉ có thể dùng sức ôm lấy cổ anh, để cho chính mình treo trên thân thể anh mới không bị té xuống đất.
Lê Nhược Vũ xấu hổ đến mức khuôn mặt đỏ bừng: “Lâm Minh, đồ khốn anh rốt cuộc muốn làm gì?”
“Lấy vòng cổ cho em.” Anh biểu hiện sự vô tội.
Biết Lê Nhược Vũ thật sự không còn sức lực, khi cô không ôm anh được nữa, lúc này anh mới đưa tay ra đỡ lấy thân thể của cô.
Lần này đúng là cô không còn chút sức lực nào, mềm nhữn dựa vào ngực của anh, theo anh đi.
Lâm Minh đi chậm rãi, cuối cùng cũng đi đến đích, anh mở ngăn kéo, lấy ra một túi hồ sơ, đưa cho người phụ nữ trong lòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/2545499/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.