Sau khi Lâm Minh rời khỏi nhà, cô lập tức đi đến nhà họ Lê.
Viên Vũ cũng rất vui khi thấy cô quay về, thế nhưng khi nhớ đến chuyện ngày hôm đó, nụ cười trên mặt bà ta nhạt đi một phần, sợ hai chị em các cô xảy ra rạn nứt.
Lê Nhược Vũ biết mẹ-mình lo lắng chuyện gì, cô chủ động nói: “Nhã Tuyết thế nào rồi ạ? Cơ thể đã tốt hơn chút nào chưa?”
Viên Vũ cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy cô nói như vậy. Bà-ta biết đứa con gái lớn này tính tình luôn rất tốt, không bao giờ mang thù với người nhà mình.
“Cơ thể tốt hơn nhiều rồi, nhưng cảm xúc vẫn không tốt lắm.”
“Vậy con đi thăm con bé một chút”
“Bạn của con bé đang ở đây, ba đứa các con ngồi tâm sự với nhau, tiện thể khuyên nhủ Nhã Tuyết nghĩ thoáng lên một chút, đừng nhớ thương Tổng giám đốc.
Lâm nữa” Toàn bộ nhà họ Lê, ngoại trừ Lê Nhược Vũ, tất cả mọi người đều tin tưởng đứa bé trong bụng Lê Nhã Tuyết là của Lâm Minh.
“Mẹ, đứa trẻ trong bụng Nhã Tuyết không thể nào là của Lâm Minh.”
“Nhã Tuyết không cần thiết phải dùng chuyện này để lừa gạt mọi người, mẹ biết trên danh nghĩa con là vợ của tổng giám đốc Lâm, nhưng Nhã Tuyết là em gái của con.”
“Con biết, nhưng con tin rằng Nhã Tuyết chỉ nhất thời tức giận nên mới nói mấy lời hờn dỗi kia thôi.”
Viên Vũ nghe cô nói như vậy thì không vui lắm.
“Vậy con nói xem, ngoại trừ tổng giám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/2545474/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.