🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Tôi và Nhã Tuyết là bạn học, tôi…”

“Đó là chuyện của cỗ và Lê Nhã Tuyết, không liên quan gì đến bọn tôi” Không kể đến hành vi sai trái, còn mang chuyện xấu xa đổ lên người bọn họ, thể loại như Lê Nhã Tuyết muốn hại hết tất cả mọi người, trong mắt Lậm Quân đã thấy chán ghét từ lâu rồi.

Cố Thanh Mạn nghe vậy, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ.

Thái độ Lâm Minh đối với Lê Nhã Tuyết tại sao tệ như vậy, rõ ràng là tháng trước cô ta còn ở trên mạng xã hội nhà mình đăng hình ảnh mà.

Cô ta suy nghĩ cả nửa ngày trời, cũng không suy nghĩ ra đáp án, lại lần nữa ngẩng đầu lên, Lâm Minh và Lê Nhược Vũ đã đi xa rồi.

Kết quả kiểm tra của Lê Nhược Vũ cũng đã có rồi.

Bác sĩ nói, sức khỏe không có vấn để gì, chỉ là thể chất lạnh, cần phải điều dưỡng cho tốt mới được.

Nói rõ hơn là, cũng không phải là chuyện có thể mang thai hay không, chỉ cần cố gắng, nhất định sẽ có thể mang thai.

Tùy là nói như thế, nhưng mà hai người phát sinh quan hệ nhiều như vậy, nhưng mãi vẫn chưa có em bé, cũng thật là quá kỳ lạ mà.

Lâm Minh nắm lấy tay của Lê Nhược Vũ, vô tư nhún vai, hoặc là, vận may không tốt.

Lâm Minh ôm lấy vai cô, mỗi mỏng dính lấy đôi tai non nớt của cô, hơi thở nóng thổi vào tai cô nói: “Cơ thể không sao là tốt rồi, quay về buổi tối chúng ta tiếp tục cố gắng.”

Cũng không ngại trong bệnh viện cũng có người khác, anh ôm cô, xấu xa nói: “Lại đổi một chỗ khác, đổi một tư thế khác, thêm nhiều lần kích thích, nói không chừng nhóc con sẽ không bị lạc đường nữa, tìm đúng chỗ mẹ của mình ở đó.”

Lê Nhược Vũ đang yên đang lành bị anh nói đến đỏ hết cả mặt.



Y tá đi ngang qua không kiểm được mà nhìn thêm “Bà Lâm, cơ thể cô có phải thấy không khỏe chỗ nào không, sao mặt đỏ quá vậy?”

Lê Nhược Vũ hờn dỗi trừng mắt nhìn Lâm Minh một cái, lại đạp anh một cái.

Lâm Minh cũng không tức giận, hiếm hoi tốt tính nở một nụ cười với người ngoài: “Em ấy thật sự là không khỏe, đang ngứa đó, quay về tôi gãi cho em ấy là hết ngay thôi.”

Y tá tuổi đời không lớn, vừa hiểu vừa không hiểu mà gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa.

Nhưng Lê Nhược Vũ hiểu ý trong lời nói của anh, qương mắt càng đỏ hơn.

Bởi vì nhìn thấy Cố Thanh Mạn ở bệnh viện, hơn nữa có nhắc đến Lê Nhã Tuyết, Lê Nhược Vũ vẫn có chút lo lắng, muốn trở về nhà xem xét chút.

Ngay cả khi em gái có ác cảm với cô, ít nhất cô cũng phải hỏi lý dơ vĩ sao.

Tóm lại, là người một nhà, bọn họ không thể lúc nào cũng lạnh lùng trừng mắt nhìn nhau, cả đời không qua lại được.

Ngày hôm sau, nhân lúc Lâm Minh đến công ty, Lê Nhược Vũ lén lút trở về nhà họ Lê một chuyến.

Tại sao lại lén lút?

Bởi vì từ khi Lê Nhã Tuyết dội một thùng nước bẩn lên người Lâm Minh, nói đứa bé là con của anh, Lâm Minh đã tỏ ra rất căm ghét nhà họ Lê, anh không cho cô một mình đến nhà họ Lê.

Lần này cô chỉ có thể lén lút quay lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.