Nghĩ đến cuộc điện thoại lúc sáng, cô cho rằng tập đoàn Lâm Thị đã xây ra chuyện gì đó, trong lòng anh đang có phiền muộn nên im lặng không nói gì.
Lâm Minh dùng lực kéo mạnh cô vào lòng ngồi trên chân của mình. Một tay anh giữ eo cô, một tay anh giữ cổ tay mảnh khảnh của cô, vuốt ve một cách khó chịu, cuối cùng anh trực tiếp đưa tay lên môi cô: “Lê Nhược Vũ, em có gì muốn nói với anh không?”
Cô nghĩ rằng Lâm Minh đã đoán được chuyện cô không cần công ty này.
Ngừng lại một chút mới gật đầu nói: “Có”
Chuyện này càng đề lâu thì càng không tốt nên nói rõ ràng từ sớm thì vẫn tốt hơn.
Lâm Minh tức giận bóp cằm cô, bắt cô nhìn vào mắt mình: “Em định giấu anh đến khi nào, nếu như anh không hỏi thì có phải cả đời này em cũng không định nói với anh!”
“Lâm Minh, anh sao vậy?” Lê Nhược Vũ không hiểu cơn tức giận của anh từ đâu ra.
Nhưng đó là công ty, muốn hay không là lựa chọn của cô, không tồn tại cái gọi là giấu giếm.
Cô đúng là nói một đằng làm một nẻo, lúc đầu thì đồng ý nhận, bây giờ lại nuốt lời. Nhưng chuyện này hoàn toàn có thể thương lượng lại, cô cũng không nói thẳng những gì đã làm sau lưng, tại sao anh lại nổi giận đến như vậy?
“Mình bị sao vậy? Mình chính là bị cô ấy ép buộc!”
Lâm Minh biết điểm yếu của bản thân nằm ở đâu.
Anh có thể cưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/2545452/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.