Sau khi chuyện này qua đi, nhân viên trên dưới tập đoàn Lâm Thị hoàn toàn vỡ mộng về những tin đồn Lê Nhược Vũ quản chặt gắt gao tổng giám đốc Lâm, sợ anh trêu đùa ong bướm.
Tất cả đều than thở về tốc độ thay đổi sắc mặt của tổng giám đốc Lâm và sự cưng chiều vô hạn với vợ mình của anh, còn khen bà chủ nhà mình thật may mắn.
Từ đó, mỗi khi Lê Nhược Vũ tới công ty, không cần thông báo của cấp trên, nhân viên đã tự giác khom lưng, thành khẩn gọi một tiếng “Bà chủ”, thiếu điều quỳ xuống hô “Bà chủ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!” thôi.
“Trời mưa rồi, hôm nay chúng ta về nhà sớm một chút đi, anh muốn ăn cơm em nấu” Lâm Minh nắm tay Lê Nhược Vũ, đan tay thật chặt vào nhau.
“Ở nhà hết đồ ăn rồi” Lê Nhược Vũ nói.
“Vậy, gọi điện thoại cho siêu thị thực phẩm tươi sống đặt mang thực phẩm qua”
“Trời mưa rồi, đừng làm phiền người khác, chúng ta tiện đường ghé qua chợ mua một ít nhé?”
Những nơi như chợ, Lâm Minh sống gần ba mươi năm nay chưa từng ghé qua một lần. Chỗ đó vừa ồn ào vừa hỗn loạn, Lâm Minh không cần thiết tự hành hạ bản thân, người cao quý như anh chỉ cần một cuộc điện thoại, thậm chí một câu nói, tự nhiên sẽ có người chọn lựa những nguyên liệu tươi ngon nhất mang đến tận cửa.
Nhưng chuyện này do Lê Nhược Vũ đề xuất, vậy thì lại là vấn đề khác.
Mặc dù vấn đề này đã cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/2545190/chuong-351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.