Lâm Thùy Ngọc hoàn toàn chết lòng, thì ra cô ta là đáng chê cười đến vậy.
Lúc các nhân viên còn nói đùa, bảo cô ta là vợ bé của tổng giám đốc Lâm, cô ta còn tưởng rẵng trong lòng tổng giám đốc, mình có chút khác biệt.
Không ngờ Lâm Minh lại không có chút lưu luyến với cô ta, còn vì Lê Nhược Vũ mà đuổi cô ta đi. Thậm chí muốn đuổi luôn cô ta khỏi thành phố Hà Nội.
Trợ lý Lưu phát hiện cảm xúc Lâm Thùy Ngọc không quá ổn định, lén gọi bảo vệ tới, kéo cô ta đi.
Đồ đạc trong văn phòng của cô ta cũng do người khác thu dọn giúp, cho hết vào một hộp giấy bọc gọn gàng lại, ném đến trước mặt cô ta.
“Biết điều thì đừng làm chuyện hại người cũng chẳng lợi ta, nhân lúc tổng giám đốc Lâm còn chưa giận, cô mau đi đi” Đây là lời khuyên trợ lý Lưu cho cô ta.
Trợ lý Lưu đi theo Lâm Minh đã nhiều năm như vậy, hiểu rõ thói quen của Lâm Minh, hôm nay chỉ vì muốn giữ lại mặt mũi cho Lê Nhược Vũ, anh mới ra quyết định không quá tuyệt tình.
Nếu Lâm Minh thật sự tuyệt tình, đừng nói rời khỏi thành phố Hà Nội, dù có tránh đến trời Nam đất Bắc, Lâm Thùy Ngọc cũng không có nổi một ngày lành.
Lâm Thùy Ngọc ôm hộp giấy, nước mắt chảy dài, cô ta không tin nổi Lâm Minh lại làm vậy chỉ vì cô ta động vào Lê Nhược Vũ một chút.
Hết thật rồi, cô ta không còn gì nữa rồi…
Vất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/2545191/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.