Chương trước
Chương sau
Cô bước ra trước cửa, nhìn qua lỗ mắt mèo, chỉ thấy ngoài cửa là vệ sĩ của Cung Dạ Tiêu, cô vội vàng mở cửa ra, hỏi vệ sĩ: "Anh vệ sĩ, có việc gì không?"

Trình Ly Nguyệt nhìn kĩ mới phát hiện ra trên chiếc áo vest tối màu trước ngực vệ sĩ dường như bị thấm nước, nhìn kĩ hơn nữa, màu đó hình như là màu đỏ thẫm, trái tim Trình Ly Nguyệt như thắt lại, chỉ vào trước ngực anh ta hỏi: "Anh sao vậy?"

Vệ sĩ lập tức hỏi nhỏ: "Cho hỏi, tiểu thiếu gia đã ngủ chưa?"

"Vừa mới ngủ, sao vậy?"

"Vậy phiền Trình tiểu thư đóng cửa lại, đi xuống lầu với tôi một chuyến, ông chủ trên đường gặp chút sự cố."

"Cung Dạ Tiêu xảy ra chuyện gì rồi?" Trái tim Trình Ly Nguyệt ngay lập tức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Trình tiểu thư đi xuống sẽ biết." Vệ sĩ nói nhỏ.

Trình Ly Nguyệt trong lòng lo lắng khẽ đóng cửa lại, cùng vệ sĩ đi tới cửa thang máy, thang máy dừng ở tầng một, Trình Ly Nguyệt bước ra khỏi thang máy, vội vã đi theo vệ sĩ, bước tới cánh cửa thứ hai bên thang máy, vệ sĩ gõ cửa, cở được mở ra từ bên trong.

Cũng là một vệ sĩ thường ngày của Cung Dạ Tiêu.

Không khí ngập tràn mùi máu tanh nồng, Trình Ly Nguyệt kinh hãi, chỉ thấy trong phòng ngủ của căn hộ, Cung Dạ Tiêu nằm trên giường, sắt mặt trắng bệch, trên người đắp chăn, đang ngủ mê mệt

Trình Ly Nguyệt thở gấp, cô lao tới bên giường, tim đau nhói, ngoảnh đầu khẽ hỏi vệ sĩ: "Anh ấy làm sao vậy?"

"Trình tiểu thư, trên đường về nhà ông chủ bị tấn công, có người bắt một quả rocket vào xe của ông chủ, một đồng nghiệp của chúng tôi đã hi sinh tại chỗ, còn ông chủ ngồi ghế sau cũng bị trọng thương."

Sắc mặt Trình Ly Nguyệt tái mét nhìn vệ sĩ, không dám kéo chăn trên người Cung Dạ Tiêu ra, giọng nói run rẩy hỏi: "Anh ấy bị thương ở đâu?"

"Khi đó xe bị lật, phần bụng của ông chủ bị cứa rách, chúng tôi đã bí mật đưa tới bệnh viện để băng bó rồi, nhưng việc này ảnh hưởng rất nghiêm trọng, trước khi Cung tổng hôn mê đã lệnh cho chúng tôi phải đưa anh ấy tới đây."

Tay Trình Ly Nguyệt run lẩy bẩy, cô dường như đã dùng toàn bộ sức lực kéo chăn của Cung Dạ Tiêu ra, dưới chăn, anh cởi trần, Trình Ly Nguyệt nhìn thấy vết thương đó, cả phần bụng đều bị băng bó chặt, cho dù đã được quấn chặt nhưng trên lớp vải vẫn thấm đẫm máu."

Tim Trình Ly Nguyệt đau nhói.

"Bác sỹ nói sao?"

Vệ sĩ thở dài nói: "Bác sĩ nói, tình hình của ông chủ tốt nhất nên nằm viện quan sát, nhưng ông chú nhất quyết đòi về."

"Tại sao anh ấy lại muốn về?" Trình Ly Nguyệt nghẹn ngào hỏi.

"Chắc vì anh ấy không muốn người ngoại biết việc mình bị thương."

Nước mắt Trình Ly Nguyệt trào dâng vì giận, vừa lo lắng vừa hoảng sợ lại thương anh, anh bị thương thế này rồi còn đòi ở đây dưỡng thương sao? Anh nên nghe theo lời bác sỹ nằm trong bệnh viện mới đúng.

"Bác sỹ nói, tình hình tối nay khá nguy cấp, bảo chúng tôi luân phiên trực trông anh ấy, nếu như xảy ra tình hình khẩn cấp thì tốt nhất hãy lập tức đưa tới bệnh viện." Vệ sĩ lên tiếng, dù sao họ chỉ là những người làm theo lệnh, Trình Ly Nguyệt có quyền quyết định hơn bọn họ.

Trình Ly Nguyệt nước mắt lưng tròng, nhìn Cung Dạ Tiêu tóc rối bời, trên trán có mấy vết trầy xước, nếu chỉ nhìn khuôn mặt của anh, ngoài sắc mặt nhợt nhạt do mất máu quá nhiều ra thì không có gì đáng ngại, nhưng ai biết được vết thương trên bụng anh chứ?

Trình Ly Nguyệt hỏi lại vệ sĩ: "Ngoài vùng bụng ra, anh ấy còn bị thương ở đâu nữa không?"

"Chân cũng có một vài chỗ bị trầy xước, nhưng không nghiêm trọng, chỉ có vùng bụng là nghiêm trụng nhất."

Trình Ly Nguyệt cắn môi nhìn Cung Dạ Tiêu, thực sự muốn đưa anh tới ngay bệnh viện mới có thể an lòng, nhưng trước khi anh hôn mê vẫn ra lệnh đòi về, cô thực sự không biết anh đang nghĩ gì.

"Trình tiểu thư, hãy để chúng tôi trông anh ấy! Cô về đi, nhở tiểu thiếu gia tỉnh lại không thấy cô sẽ lo lắng." Vệ sĩ nhắc nhở, và lên tiếng: "Ông chủ chọn tới đây là không muốn tiểu thiếu gia biết việc mình bị thương, vì thế cô đừng nói việc này với tiểu thiếu gia, sợ cậu ấy sẽ sợ hãi."

Lúc này Trình Ly Nguyệt vừa lo lắng cho Cung Dạ Tiêu vừa lo lắng cho con trai, cô ngẩng đầu nước mắt rưng rưng nhìn vệ sĩ: "Điện thoại của tôi luôn mở máy, anh ấy có bất cứ vấn đề gì lập tức gọi điện cho tôi có được không?"

"Được!"

"Còn nữa, anh ấy có dấu hiệu gì, đừng chần chừ hãy lập tức đưa anh ấy tới bệnh viện, tính mạng của anh ấy quan trọng hơn tất cả." Trình Ly Nguyệt thận trọng dặn dò.

"Chúng tôi biết rồi, Trình tiểu thư cứ yên tâm." Vệ sĩ bảo đảm.

Trình Ly Nguyệt không nỡ rời đi, cô nắm chặt tay Cung Dạ Tiêu, nhìn anh đang vô cùng yếu ớt, trái tim cô đau thắt.

Nhưng cô cũng sợ con trai nửa đêm tỉnh dậy không tìm thấy mình nhất định sẽ rất sợ hãi.

"Việc ông chủ bị thương không được tiết lộ ra ngoài." Vệ sĩ dặn dò.

Trình Ly Nguyệt gật đầu, nhưng vẫn không thể cất bước rời đi, cô lau nước mắt không biết đã lăn ra từ khi nào, cô chớp mắt để tầm nhìn không bị nhòa đi, cô muốn nhìn rõ gương mặt của Cung Dạ Tiêu, nhìn anh nằm ngủ mê mệt.

"Trình tiểu thư, xin hãy về đi! Sáng mai lại tới thăm!"

Trình Ly Nguyệt về lại căn hộ của mình, khi đóng cửa lại, cô sợ hại bịt chặt miệng, nước mắt tuôi trào, cô dựa vào cửa, trái tim vẫn ở bên Cung Dạ Tiêu ở dưới lầu.

Anh nhất định sẽ không sao, nhất định là vậy, Trình Ly Nguyệt thầm cầu nguyện, cầu xin ông trời hãy bảo vệ anh.

Mỗi phút mỗi giây trôi qua đối với Trình Ly Nguyệt là một nỗi giày vò, cô không thể để con trai biết việc này, con còn quá nhỏ, khả năng chịu đựng không đủ mạnh, không thể để con sợ hãi.

Năm giờ sáng, Trình Ly Nguyệt vẫn quyết định xuống lầu, vệ sĩ nói với cô rằng tình trạng của Cung Dạ Tiêu rất tốt, anh vẫn chưa tỉnh lại, sáng mai sẽ có bác sĩ tới nhà kiểm tra, bảo cô cứ yên tâm.

Trình Ly Nguyệt sao có thể yên tâm, cô chịu đựng tới bảy giờ thì con dậy, nhìn cô ngồi trên sofa, cậu bé ngạc nhiên hỏi: "Mami, sao mami dậy sớm thế? Baba vẫn chưa về sao?"

"Tối qua ba con có việc bận, ở lại bên thành phố láng giềng, Tiểu Trạch, mami bây giờ sẽ đưa con đi học nhé."

"Vẫn còn sớm mà!"

"Mami lát nữa còn phải lên công ty, không sớm đâu, đi học thôi."

Một vệ sĩ dưới lấu lái xe đưa Trình Ly Nguyệt và Tiểu Trạch tới trường, sau đó quay về, Trình Ly Nguyệt sắp lo lắng phát điên.

Khi tới phòng của Cung Dạ Tiêu, một bác sĩ đang đích thân kiểm tra vết thương cho anh, Trình Ly Nguyệt lén nhìn, nước mắt lại trào ra, một vết thương to bằng miệng bát chằng chịt những vết khâu như hình con rết, bê bết máu, vô cùng đáng sợ.

Cô cố kìm nước mắt, bác sỹ kiểm tra một lát nói: "Hồi phục khá tốt, nhưng cần chú ý tuyệt đối không được di chuyển Cung tiên sinh, nếu không vết thương sẽ bị vỡ ra."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.