Chương trước
Chương sau
Nhậm San San nói xong, đợi câu trả lời của anh thì phát hiện ra Dạ Lương Thành đang nheo mắt, tâm trạng trên mây, hình như không hề nghe thấy cô nói gì.

"Lương Thành, anh có đang nghe em nói gì không?" Nhậm San San đành bất mãn gọi anh.

Dạ Lương Thành hơi ngẩng đầu lên, rõ ràng là không nghe thấy gì: "Em nói gì?"

Nhậm San San nhìn anh, trong lòng vô cùng buồn bã, chỉ đành mỉm cười: "Không có gì."

Dạ Lương Thành không ngồi ăn sáng cùng Nhậm San San, anh trở về phòng làm việc của mình ở nơi cao nhất của lầu sáu, đứng trước cửa sổ, anh có thể nhìn ra tường ngoài của cả khu căn cứ, muốn tìm kiếm bóng dáng của Cung Muội Muội, cô và người lính kia đi chơi ở đâu?

Khoảng mười một giờ trưa, Cung Muội Muội đi dạo một vòng bên ngoài trở về, cô thực sự không ngờ căn cứ rộng tới vậy, cô đi một vòng mà không đi hết, hơn nữa từ nhỏ sống ở thành phố, nơi đây bốn bề là núi rừng khiến cô cảm thấy vô cùng mới mẻ.

Khi Cung Muội Muội và người lính trẻ trở về trên một con đường của căn cứ, người đàn ông đứng trước cửa sổ lầu sáu, nắm tay lập tức nắm chặt, ánh mắt sáng bèn sa sầm, làn môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, giống như đang cố kìm nén một thứ tình cảm nào đó.

"Cung tiểu thư, tới phòng nghỉ uống nước đi! Chắc cô mệt lắm rồi!"Anh lính quan tâm nói.

Cung Muội Muội gật đầu: "Được thôi! Đi nào!"

Khi sắp tới phòng nghỉ, bất ngờ một bóng người mặc quân phục màu xanh cản họ lại, đôi lông mày của anh sắc như kiếm, khí thế áp đảo, đặc biệt là đôi mắt lạnh lùng, anh lính trẻ trong lòng sợ hãi, giơ tay chào anh: "Chào thủ trưởng!"

"Ở đây không còn việc của cậu, đi đi!" Dạ Lương Thành có vẻ không vui.

Anh lính lập tức chào, trước khi rời đi vẫn không quên nhìn Cung Muội Muội, Cung Muội Muội vẫy tay chào anh: "Cám ơn anh nhé, tạm biệt."

Cung Muội Muội thu lại ánh mắt, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn cô một cái đầu, cô chớp mắt nói: "Tôi khát rồi." Nói xong cô liền đi vào uống nước.

Cung Muội Muội cầm cốc nước, uống một hớp lớn, vầng trán trắng ngần lấm tấm mồ hôi, cô lau mồ hôi sau đó quay lại nhìn Dạ Lương Thành cũng đang đi vào theo, sâu trong đáy mắt cô thoáng qua vẻ u sầu, uống nước xong cô liền đi ra ngoài cửa.

"Em muốn đi đâu?" Dạ Lương Thành gọi cô ở phía sau.

"Về phòng nghỉ ngơi." Cung Muội Muội quay đầu đáp một câu.

Nói xong cô không quan tâm Dạ Lương Thành còn muốn nói gì nữa hay không, cứ thế nhẹ nhàng cất bước rời đi.

Sau lưng, ánh mắt Dạ Lương Thành lại tối sầm lại, ngũ quan góc cạnh trầm lắng không nhìn thấu tâm trạng.

Cung Muội Muội vừa bước tới cửa thì có một người lính gọi cô: "Cung tiểu thư, Nhậm tiểu thư đang tìm cô, mời cô tới phòng của cô ấy một chuyến."

Cung Muội Muội quay người bước tới phòng của Nhậm San San, cô ta đang xem gì đó trong máy tính cá nhân, thấy cô tới liền nói với cô: "Muội Muội, ngồi đi! Tôi có mấy từ không hiểu muốn hỏi cô, không thể không nói rằng thành quả phiên dịch lần này của cô tốt hơn tôi."

Cung Muội Muội khiêm tốn mỉm cười: "Chị San San, chị quá khen rồi!"

"Dường như cô vui vẻ và có tinh thần hơn hôm qua rất nhiều." Nhậm San San ngờ vực nhìn cô.

"Vì em chưa bao giờ tới căn cứ, vì thế rất hào hứng." Cung Muội Muội cười rất vô tư.

Nhậm San San đành hỏi cô một vài vấn đề dùng tới khi thẩm vấn buổi chiều.

Thành phố A, tập đoàn Kaman.

Trình Ly Nguyệt sau khi nộp bản thảo thiết kế tối qua, Linda vô cùng tự tin với tác phẩm của cô, cảm thấy bản thảo của cô có thể giành được giải thưởng nào đó, về việc này Trình Ly Nguyệt không hi vọng nhiều, cô chỉ muốn không trở thành tác phẩm tệ nhất là tốt lắm rồi.

Hiện giờ cô đang chờ đợi ngày mà vụ án của ba cô được đưa ra ánh sáng, Cung Dạ Tiêu nói chỉ cần một tuần nữa thôi, bây giờ đã đi qua một nửa, tối đa ba ngày, anh chắc sẽ có tin tức!

Trong lòng cô dấy lên kiên định, dù thế nào đi nữa, vụ kiện này cô nhất định phải thắng, tống tên đầu sỏ Lục Hải vào tù, khiến ông ta phải chịu sự trừng phạt thích đáng.

Cô thực sự rất hối hận năm xưa còn quá trẻ, không hiểu chuyện, nếu như khi đó cô dự cảm được vụ tai nạn của ba không đơn giản nhất định sẽ báo án.

Trước khi ba mất, nhất định cũng biết có kẻ hại ông, nhưng ông không chịu nó, cô nghĩ chắc là ông muốn bảo vệ cô! Nếu như khi đó cô điều tra sự việc này, Lục Hải khi đấy có quyền có thế, sao có thể tha cho cô?

Nghĩ tới cảnh lúc ba sắp mất mà vẫn suy nghĩ cho sự an nguy của cô, Trình Ly Nguyệt lại cảm thấy khóe mắt cay cay, thấy mình vô cùng bất hiếu.

Tầm ba giờ cô nhận được điện thoại của Cung Dạ Tiêu, chiều nay anh sẽ sang thành phố láng giềng để tham gia hội nghị, Tiểu Trạch sẽ do cô đón.

"Khoảng mấy giờ anh về?" Trình Ly Nguyệt hỏi.

"Tôi sẽ cố gắng về sớm." Cung Dạ Tiêu cười nói.

"Tốt nhất là về sớm một chút, bây giờ Tiểu Trạch không cho tôi tắm!"

"Được, tôi sẽ về trước chín giờ." Cung Dạ Tiêu bảo đảm.

Trình Ly Nguyệt mỉm cười: "Được!"

Sau khi ngắt điện thoại, trong lòng Trình Ly Nguyệt cảm thấy vô cùng ngọt ngào, tại sao bây giờ cô và Cung Dạ Tiêu càng ngày càng có sự ràng buộc vợ chồng? Cô ăn cơm với người đàn ông khác phải báo lại cho anh, còn anh đi công tác cũng báo cho cô, cô mong anh về sớm anh cũng hứa sẽ về sớm.

Đây chẳng phải là kiểu chung sống của vợ chồng sao?

Bốn rưỡi chiều, Trình Ly Nguyệt đi đón con trong sự bảo vệ của hai vệ sĩ, sau khi đi dạo một vòng trung tâm mua sắm dưới lầu, mua bữa tối cho hai người, Trình Ly Nguyệt không định ra ngoài nữa.

Vì thời gian ở bên con sẽ trôi đi rất vui vẻ.

Không có Cung Dạ Tiêu ở nhà, cảm thấy có phần thiếu vắng.

Thời gian cứ thế trôi qua, tới tám giờ hơn, khoảng gần chín giờ, Trình Ly Nguyệt thấy Cung Dạ Tiêu vẫn chưa về cô liền tắm cho con, hối con lên giường đi ngủ.

"Mami, sao baba vẫn chưa về vậy?" Cậu nhóc chu môi hỏi.

"Có lẽ ba có việc cản trở, đừng lo lắng, lát ba sẽ về, con ngủ trước đi."

"Thật sao?"

"Đương nhiên rồi." Trình Ly Nguyệt nhẹ nhàng xoa đầu con: "Mami kể chuyện cho con nghe nhé."

Trong lòng Trình Ly Nguyệt cảm thấy hơi bất an, Cung Dạ Tiêu đã nói là chín giờ, sao bây giờ vẫn chưa về? Anh không phải là người nói lời không giữ lời, hơn nữa anh không về cũng sẽ gọi điện báo trước!

Cậu nhóc yên tâm chớp mắt: "Vâng, được ạ!"

Trình Ly Nguyệt kể cho con nghe câu chuyện của robot, cậu nhóc chớp mắt rồi ngủ, Trình Ly Nguyệt bèn ngồi cạnh giường với con, để con yên tâm ngủ.

Thời gian đã tới mười giờ.

Trong lòng Trình Ly Nguyệt khá lo lắng, cô chưa bao giờ vô duyên vô cớ cảm thấy bất an, mặc dù cô tin rằng Cung Dạ Tiêu nhất định có việc nên mới chưa về, nhưng càng nghĩ ngợi trong lòng càng cảm thấy bồn chồn.

Khoảng mười rưỡi, cửa nhà bất ngờ bị gõ mạnh hai tiếng, Trình Ly Nguyệt giật mình, lẽ nào là Cung Dạ Tiêu về rồi? Tại sao anh không trực tiếp dùng vân tay mở cửa vào?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.