Chương trước
Chương sau
Trình Ly Nguyệt xin Linda nghỉ phép, cả ngày hôm nay cô sẽ không đi đâu cả, cô phải toàn tâm toàn ý chăm sóc Cung Dạ Tiêu, không cần biết người đàn ông này hiện tại là gì của cô, cô tuyệt đối không thể bỏ mặc anh được.

Cung Dạ Tiêu mơ mơ màng màng, cảm nhận được trên mu bàn tay có mấy giọt nước, đập mạnh vào dây thần kinh, bên tai nghe thấy những tiếng thút thít nức nở, lông mi anh khẽ run lên, chầm chậm mở mắt ra.

Tầm nhìn mờ ảo dần dần trở lên rõ ràng hơn, đôi mắt đỏ mọng vì khóc và gương mặt nhợt nhạt của cô xuất hiện trước mắt anh.

Quả nhiên, trong mơ anh đoán không hề sai, trên tay anh chính là nước mắt của cô, âm thanh nức nở anh nghe được là tiếng khóc của cô.

"Cung Dạ Tiêu, anh tỉnh rồi à?" Một giọng nói vui mừng vang lên, Trình Ly Nguyệt đứng bật dậy gọi ra ngoài cửa: "Bác sỹ, bác sỹ, anh ấy tỉnh rồi."

Cung Dạ Tiêu lúc này vẫn rất yếu, không có sức nói chuyện, nhưng ánh mắt anh không giấu sự cảm động và vui mừng, cô đang chăm sóc anh.

Bác sỹ dẫn theo một y tá trung niên mau chóng bước vào, đo nhiệt độ, huyết áp, kiểm tra tình trạng hiện tại cho Cung Dạ Tiêu. Sau khi kiểm tra xong, bác sỹ ngạc nhiên nói: "Thể trạng bình thường của Cung tiên sinh rất tốt, vì thế ngoài bị thương ngoài da ra thì không xuất hiện triệu chứng đi kèm nào khác."

"Cho anh ấy uống một chút nước đi!" Bác sỹ nói với Trình Ly Nguyệt.

"Nhưng không thể di chuyển anh ấy, phải nghĩ cách để anh ấy nằm uống." Bác sỹ căn dặn.

"Vâng, tôi sẽ lập tức cho anh ấy uống nước." Trình Ly Nguyệt nói xong, nhìn làn môi khô vì thiếu nước của Cung Dạ Tiêu, đôi mắt cũng không sáng quắc như thường ngày mà có phần mệt mỏi.

Trình Ly Nguyệt lại gần anh, dịu dàng nói: "Tôi cho anh uống nước."

"Được." Giọng Cung Dạ Tiêu khàn khàn, nhớ lại vụ tấn công xảy ra tối qua, ánh mắt anh thoáng qua sự phẫn nộ.

Không cần biết đó là ai, anh nhất định sẽ bắt hắn phải trả giá bằng mạng sống của mình.

Trình Ly Nguyệt rót một cốc nước, nghĩ tới việc anh không thể ngồi dậy uống nước trong lúc này, bây giờ cũng không tìm được ống hút cho anh uống, cô phải làm thế nào đây?

"Tôi lấy thìa, anh đợi một lát." Trình Ly Nguyệt nói với anh một tiếng rồi bước nhanh ra ngoài, do chỉ cách nhà một tầng, Trình Ly Nguyệt nhanh chóng lấy thìa từ trên nhà mang xuống lầu.

Vệ sĩ đều không ở gần phòng bệnh, những việc nhỏ nhặt này chỉ có mình Trình Ly Nguyệt có thể làm.

Trình Ly Nguyệt cầm thìa nhẹ nhàng múc một thìa nước đưa tới bên miệng anh, Cung Dạ Tiêu hơi há miệng, khá khó đút, nước chảy ra khỏi miệng, Trình Ly Nguyệt lập tức lấy giấy lau cho anh.

"Tôi đi mua ống hút." Trình Ly Nguyệt cắn môi.

Nói xong cô đứng dậy định đi, Cung Dạ Tiêu khẽ nắm lấy cánh tay cô, nheo mắt, ra lệnh: "Em cho tôi uống nước."

"Tôi đang cho anh uống nước đây! Nhưng không có ống hút, anh uống thế này sẽ ướt hết ga giường!" Trình Ly Nguyệt vội vàng trả lời.

Làn môi gợi cảm của Cung Dạ Tiêu khẽ mỉm cười: "Em quả nhiên rất ngốc."

Trình Ly Nguyệt sững người, cô ngốc hồi nào?

"Tôi nói... em mớm nước cho tôi." Cung Dạ Tiệu không ngại diễn đạt rõ ràng hơn.

Bây giờ Trình Ly Nguyệt đã hiểu, đồng thời đầu cô cũng nổ bùm một tiếng, cô mắc cỡ mở tròn mắt.

"Tôi... tôi vẫn đi mua ống hút thì hơn! Siêu thị dưới lầu có." Trình Ly Nguyệt thấy rằng cách này sẽ thực tế hơn.

Cung Dạ Tiêu có vẻ không vui và thất vọng: "Tôi khát khô cổ rồi."

"Cùng lắm là năm phút thôi."

"Năm giây cũng không đợi được, mau lên nào, em không mớm tôi sẽ không uống." Cung Dạ Tiêu nói như một đứa trẻ, cố chấp, bướng bỉnh.

Trình Ly Nguyệt tưởng rằng anh ta sắp chết rồi, không ngờ anh ta vẫn còn tâm trí để đùa giỡn với cô, xem ra anh ta bị thương không nặng?

Trình Ly Nguyệt cắn môi, bây giờ trong phòng chỉ còn mình cô, hơn nữa người đàn ông này lại đưa ra yêu cầu đáng xấu hổ kia, cô thực sự không muốn đồng ý.

Nhưng, anh ta bị thương ra thế này, nếu cô vẫn còn giận anh thì có vẻ hơi tàn nhẫn.

Cô nghiến răng, nhắm mắt làm liều.

Chết tiệt, đúng là một việc nguy hiểm.

Trình Ly Nguyệt cầm cốc nước bên cạnh lên, uống một hớp vào miệng, hai má phồng lên, cô nhìn người đàn ông nằm trên giường, chỉ thấy ánh mắt anh sâu thẳm, mỉm cười mơ hồ, mặt Trình Ly Nguyệt đỏ bừng.

Bị thương sao lại thế này chứ, vẫn còn bắt nạt người ta được sao?

Tim Trình Ly Nguyệt đập thình thịch, cô hơi cúi thấp người, vay đỡ ở vai của anh, lông mi run run vì e thẹn.

Sau đó, tim cô như thắt lại, mắt nhắm chặt, cúi người tiến lại gần môi anh, môi cô đặt lên môi anh.

Cung Dạ Tiêu há miệng ngậm lấy môi hồng của cô, yếu hầu trôi lên xuống... uống nước mà cô mớm vào miệng.

Mớm một ngụm, Trình Ly Nguyệt thẹn không dám nhìn mặt anh, nhưng anh thì vẫn tiếp tục ra lệnh: "Tiếp tục đi, bây giờ tôi rất khát, cần uống hai cốc nước."

Hai cốc nước? Trình Ly Nguyệt chỉ muốn khóc.

Cô đành phải tiếp tục.

Cứ như vậy cô bị anh liên tục hôn hơn mười lần, anh có vẻ như đã hài lòng, nụ hôn cuối cùng thậm chí còn vòng tay ra sau gáy cô, không cho cô đứng dậy, đẩy lưỡi vào miệng cô mơn trớn một hồi mới buông ra.

Khi Trình Ly Nguyệt đứng thẳng người dậy chỉ cảm thấy lưỡi tê dại, mặt nóng bừng.

Cũng may lúc này người trong đại sảnh không biết việc xảy ra trương phòng ngủ, nếu không cô sẽ không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại đây nữa.

Uống nước xong, Cung Dạ Tiêu nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa rất nhiều tình cảm phức tạp, thấy đôi mắt vẫn còn đỏ hoe của cô, anh mắng khẽ một câu: "Khóc gì chứ? Tôi đã chết đâu."

"Anh thử chết xem." Trình Ly Nguyệt buột miệng ra lệnh.

Rõ ràng là một câu nói rất bá đạo nhưng nghe trong lòng Cung Dạ Tiêu lại vô cùng ấm áp, anh bật cười: "Sao tôi có thể chết được chứ? Giao dịch giữa chúng ta vẫn chưa hoàn thành!"

"Anh... tới giờ rồi mà anh vẫn còn nhớ tới việc này." Trình Ly Nguyệt lườm anh một cái.

Cung Dạ Tiêu mỉm cười ranh mãnh: "Nhớ cả đời."

"Đang yên đang lành sao lại xảy ra việc này?" Trình Ly Nguyệt căng thẳng nhìn anh.

"Chắc là có người muốn giết tôi."

"Ai muốn giết anh?"

"Vẫn chưa rõ, nhưng rõ ràng người đó muốn lấy mạng của tôi." Cung Dạ Tiêu nhớ lại tiếng nổ khi rocket bắn lên khung xe, sau đó cả xe lật nhào trên đường cao tốc, vệ sĩ ở hai xe trước sau lập tức lao tới giải cứ, mặc dù anh được túi khí an toàn bảo vệ, nhưng khi lật xe, một tấm thép sắc nhọn hướng lên đã đâm anh bị thương.

Trình Ly Nguyệt hoảng sợ nhìn anh, cuối cùng cô đã hiểu tại sao bên cạnh anh lại có nhiều vệ sĩ đi cùng tới vậy, cũng biết tại sao trước đây anh kiên quyết cho con tới học ở trường có an ninh tốt nhất, còn yêu cầu cô dọn nhà.

Vì bên cạnh người đàn ông này luôn cận kề những nguy hiểm không thể lường trước được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.