Hung hăng ném điện thoại trong tay đi, anh biết là đã có chuyện xảy ra, thế nhưng anh không thích việc người báo tin tức cho mình lại là Giang Hàm Dư. Tại sao lại không phải là Hạ Chi Linh chứ?
Cũng chính vào lúc này, anh mới nhớ ra anh đã từ chối cuộc gọi từ số điện thoại của Hạ Chi Linh vô số lần. Anh vội vàng mở máy lên, gọi điện thoại cho bà, dường như đầu dây bên kia bắt máy ngay lập tức khi cuộc gọi được kết nối: “Quân Việt, ông cụ sắp không qua khỏi rồi, con mau về đi. Các anh em họ của con đều đang trực ở trong bệnh viện hết cả, chỉ có mỗi mình con không ở đây. Chừng nào thì con mới về?”
Giang Quân Việt cầm điện thoại lên, sau đó anh quay người đi vào phòng tắm, Lam Cảnh Y đang tắm bên trong. Anh nhìn vào, nhẹ nhàng nói: “Ngày kia.” Anh đặt vé ngày mai, ngày kia sẽ về đến nơi. Anh đã cố nhanh nhất có thể. “Đồ nghiệp chướng. Ngày mai con nhất định phải trở về cho mẹ. Nếu không thì mẹ sẽ không bao giờ nhận đứa con như con nữa.” Giống y hệt như Giang Hàm Dư, Hạ Chi Linh cũng giận dữ cúp điện thoại.
Giang Quân Việt nheo mắt, anh hít một hơi thật sâu, mãi một lúc lâu sau, anh mới gửi tin nhắn cho Tưởng Hàn. Sau đó, anh lập tức sải bước về phía phòng tắm, mở cánh cửa ra, bóng dáng của cô gái thấp thoáng trong bồn tắm chìm trong làn khói. Anh nhẹ nhàng bước lại gần, ánh mắt không khỏi nhìn chằm chằm vào Lam Cảnh Y đang trong làn khói mờ ảo…
Làn da nõn nà ấy, anh không biết từ khi nào, bắt đầu từ khoảnh khắc nào mà người phụ nữ này đã đi sâu vào trái tim mình.
Lúc đầu, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ thật lòng với cô, thế nhưng thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, cuối cùng sự bướng bỉnh và không chịu khuất phục của cô đã thuyết phục được anh. Nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay mình, Giang Quân Việt khẽ mỉm cười. Anh tháo nó ra ngay lập tức, nhưng thay vì vứt đi, anh lại cẩn thận đặt lên trên giá. Lam Cảnh Y rất keo kiệt, một đồng còn có thể chia làm hai để tiêu xài, cô giao cho anh chiếc nhẫn này cũng không dễ dàng chút nào.
Giang Quân Việt chậm rãi cởϊ qυầи áo ra, nhẹ nhàng bước vào bồn tắm, Lam Cảnh Y vẫn còn đang ngủ say. Anh chưa bao giờ gặp cô gái nào ngủ giỏi như cô, nói ngủ là ngủ được ngay, thế nhưng mặc dù cô ngủ rất giỏi nhưng anh vẫn không thấy cô béo ra, nhìn cô vẫn rất gầy.
Anh nhẹ nhàng vòng tay ôm cô vào lòng, nhiệt độ nước vừa phải, không quá nóng cũng không quá lạnh, hơi ấm quanh người làm khuôn mặt cô đỏ bừng. Tấm vé máy bay ngày mai cũng đồng nghĩa với việc ngày mai anh phải rời xa cô.
Đầu ngón tay khẽ lướt trên làn da của cô, lần này ngón tay anh cảm thấy hơi nặng nề. Chí ít khi anh vừa chạm vào “bên dưới” là Lam Cảnh Y đã khẽ lên tiếng, sau đó cô lại nheo mắt nói: “Anh đừng nghịch.” Trong ánh mắt mơ màng của cô chỉ có Giang Quân Việt, cũng chỉ có anh mới làm phiền khi cô đang say giấc nồng. Thế nhưng lần này Giang Quân Việt vẫn quyết tâm đánh thức cô, ngón tay của anh vẫn lướt trên má cô. Khi nó dừng lại trên môi cô, anh nhẹ nhàng mở môi cô ra, ngón tay thon dài đưa vào miệng cô, hư hỏng trêu đùa chiếc lưỡi thơm tho mềm mại của cô: “Ưm…ưm” Hành động nghịch ngợm của anh khiến Lam Cảnh Y khẽ cử động, giống như để tránh sự trêu ghẹo của ngón tay anh vậy. Nhưng mà cô không sao tránh nổi, hành động của anh khiến cô miễn cưỡng mở mắt ra. Đôi mắt đen láy, sáng như nước của cô ngước nhìn Giang Quân Việt: “Anh đừng nghịch nữa.”
Dường như chỉ cần anh trêu ghẹo cô, cô sẽ quên đi tất cả, chỉ còn lại anh, chỉ có anh thôi.
Đêm hôm đó, mãi cho đến khi Lam Cảnh Y ngủ say anh mới buông cô ra.
Sau một đêm tiêu hao nhiều sức lực, sáng hôm sau, đồng hồ sinh học cũng không đánh thức Lam Cảnh Y dậy.
Khi tiếng chuông báo thức vang lên, hai người mới mơ mơ màng màng mở mắt. Cô nhảy ra khỏi giường, trong đầu cô vẫn còn một chút ấn tượng về việc đêm qua anh nhẫn tâm thèm khát cô thế nào. Người đàn ông này giống như một con sói.
Nhìn thấy bộ dáng có chút sợ hãi giống như chú cừu non của Lam Cảnh Y, Giang Quân Việt cảm thấy rất thoải mái, anh khẽ cười, nhấc điện thoại lên: “Ổn thỏa cả chưa?” “Tôi đã đặt xong vé máy bay, chuyến bay khởi hành sau một tiếng nữa. Chuyện của cô Lam cũng đã thu xếp ổn cả rồi.”
“Được, tôi biết rồi.” Giang Quân Việt lười biếng cúp máy, sau đó anh mặc quần áo vào: “Y Y, chúng mình cùng nhau đi thăm mẹ em nhé.”
Giọng nói của anh vừa phải, thế nhưng đủ để khiến Lam Cảnh Y cảm thấy nặng nề: “Mẹ em làm sao thế?”
“Một lát nữa đến nơi em sẽ biết.” Sau khi mặc quần áo vào, để tiết kiệm thời gian, anh trực tiếp kéo cô ra khỏi phòng tổng thống, Chiếc xe dã ngoại hoa oải hương đã đỗ bên ngoài khách sạn. Khi Lam Cảnh Y lên xe, cô cảm giác mình được phục vụ giống như nữ hoàng, bởi vì bữa sáng đã được dọn sẵn trên bàn ăn trong xe. Giang Quân Việt không ngại ngùng ngồi xuống, cầm dao dĩa lên ăn khiến cho Lam Cảnh Y có chút ngại ngùng, cô không thích ăn đồ Tây. “Thời gian hơi gấp, em ăn nhanh một chút đi.” Anh liếc nhìn cô rồi ra hiệu cho cô mau ngồi xuống ăn.
Hiện tại Lam Cảnh Y mới lúng túng cầm dao dĩa lên, mãi lâu sau cô vẫn chưa cắt được miếng thịt ra. Về khoản này, cô thật sự rất tệ, động tác cũng vô cùng vụng về.
“Haha…” Giang Quân Việt khẽ cười một tiếng, chiếc đĩa trước mặt Lam Cảnh Y bị một bàn tay to lấy đi mất. Chỉ một lúc sau, miếng bít tết trên đĩa đã được cắt nhỏ ra, rồi anh lại đẩy chiếc đĩa tới trước mặt cô: “Em ăn đi. Ăn xong, em uống cafe là đến nơi rồi.”
Liệu có phải anh lại định tạo bất ngờ cho cô không?
Dường như đã quen với cách thức làm của anh, lần này Lam Cảnh Y cũng không hỏi gì anh, cô chỉ yên lặng ăn miếng thịt trên đĩa. Cả người cô mỏi nhừ, tối qua suýt chút nữa cô đã bị anh giày vò “chết” trên giường rồi. Cô thật sự muốn viết một chữ “sói” dán lên trán anh. Tại sao người không ngừng thèm khát là anh, vậy mà người vẫn khoẻ mạnh, tràn đầy năng lượng là anh chứ không phải cô? Miếng bít tết của cô chín kĩ, hoàn toàn khác với miếng bít tết chín vừa còn đỏ của Giang Quân Việt. Cũng may là anh đã sắp xếp như vậy, nếu không thì cô không ăn nổi mất.
Sau khi ăn một miếng bánh mì mới nướng và một miếng giăm bông, Lam Cảnh Y mới thấy hơi no, cô thoải mái nhấp một ngụm cafe. Ở phía bên kia, Giang Quân Việt đã cầm khăn ướt lau môi, hành động của anh rất nho nhã và từ tốn giống như một vị vua: “Y Y, ba phút nữa sẽ đến nơi. Dù cho xảy ra bất cứ chuyện gì, em không được làm loạn, cũng không được làm càn với anh.”
Lam Cảnh Y liếc nhìn anh một cái: “Em là loại người như thế sao? Ngược lại anh mới là người hay làm loạn đó.” Anh đang chọc cô đấy à?
“Được rồi, là anh không tốt. À đưa cho em cái này, em cất cẩn thận đó, em biết mật mã, giống mật mã khóa cửa.” Giang Quân Việt vừa nói vừa lấy một phong bì trong chiếc túi màu đen đưa cho cô. “Đây là gì vậy?” Lam Cảnh Y khó hiểu, cô không biết anh tặng gì cho mình.
“Em xuống xe hẳn xem.”
“Được thôi.” Bây giờ cô đã học được cách không tò mò rồi, nếu không thì lúc nào anh cũng sẽ khiến cô cảm thấy tò mò.
“Nào, hôn anh một cái.” Anh nghiêng đầu về phía cô, trong lúc mơ màng Lam Cảnh Y chỉ cảm thấy khuôn mặt đẹp trai của anh đang tiến đến gần, đôi mắt sâu thẳm khiến cô không thể kiềm chế mà hôn lên mặt anh. Sau đó cô nghiêng người đi, vừa đúng lúc chiếc xe di chuyển chậm lại, sau đó xe dừng hẳn. Anh khẽ mỉm cười nhìn cô: “Em xuống xe đi.”
Lam Cảnh Y không nghĩ ngợi gì, cô bước xuống xe, vừa ngẩng đầu lên nhìn đã nhận ra toà nhà phía đối diện là bệnh viện: “Bọn mình đến đây làm gì vậy anh?”
Giang Quân Việt nói với người phụ nữ bên cạnh: “Đưa cô ấy đi đi.” Người phụ nữ bước xuống xe và nói: “Cô Lam, tôi tên là Lolth, để tôi đưa cô qua đó.” Tiếng Trung của cô ấy rất chuẩn, nếu không phải vì mái tóc vàng và làn da trắng thì thậm chí Lam Cảnh Y đã nghĩ rằng cô ấy là người Trung Quốc.
“Được, cảm ơn cô.”
“Mời cô Lam đi theo tôi.” Lolth đi phía trước dẫn đường, cô đi theo sát đằng sau bước vào bệnh viện.
Lam Cảnh Y cũng không hỏi gì thêm, dù sao thì vào trong rồi sẽ biết hết. Thế nhưng, mỗi bước chân đều khiến tim cô đập loạn nhịp. Là mẹ cô sao?
Mẹ cô lại phải nhập viện à?
Bởi vì khi đi, Giang Quân Việt đã nói muốn đưa cô đến thăm mẹ.
Khoan đã, Giang Quân Việt đâu rồi?
Lam Cảnh Y nhanh chóng dừng bước, nhưng khi cô quay đầu nhìn lại, chiếc xe dã ngoại hoa oải hương đã biến mất: “Lolth, anh ấy đâu?” Trực giác cho cô biết Lolth biết rõ mọi chuyện. “À, anh Giang đi đến sân bay rồi.”
“Đến sân bay…” Lam Cảnh Y lẩm bẩm một câu, sau đó cô sững sờ: “Có phải anh ấy về nước không?” Và rồi vứt bỏ cô và mẹ cô ở đây sao? Cô không thể tin được, cô không tin anh lại rời đi mà không nói một lời tạm biệt. Thế nhưng cũng không phải, vừa rồi anh bảo cô hôn anh. Đó là nụ hôn tạm biệt sao?
Cách hôn tạm biệt vô cùng đặc biệt.
“Đúng thế, anh Giang phải về nước.” Lolth bình tĩnh nói ra sự thật. Lúc này Lam Cảnh Y mới phát hiện ra người ngốc nghếch nhất vẫn luôn là cô. Thì ra chỉ có một mình cô không biết gì. Thì ra anh đã quyết định rời đi từ lâu rồi.
Cách rời đi như này không phải là sự bất ngờ khiến cô vui vẻ.
Lam Cảnh Y cô đơn bước theo Lolth vào bệnh viện, xung quanh cô đều là người lạ, may mà vẫn còn có Lolth ở đó. Mặc dù cô chỉ vừa mới quen biết Lolth thế nhưng Lolth là người Giang Quân Việt giới thiệu cho cô, vì thế cô cảm thấy rất thân thiết. Hai người đi thang máy, sau đó chậm rãi đi đến khu nội trú của bệnh viện. Khi thang máy dừng lại, khi cô cùng Lolth bước ra ngoài, khi cô nhìn thấy bảng hiệu của khoa thận, trái tim cô đập dữ dội. Không phải bệnh của mẹ cô đã khỏi rồi sao?
Nếu như không phải đã khá hơn rồi thì bệnh viện ở thành phố T cũng sẽ không cho bà xuất viện. Thế nhưng tại sao bây giờ mẹ cô lại phải nhập viện chứ?
Cô có rất nhiều câu hỏi thế nhưng không có cách nào để hỏi.
Lolth dừng lại trước một cánh cửa, Lam Cảnh Y ngẩng đầu nhìn lên, đó là khu vip của bệnh viện
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, cả căn phòng yên tĩnh, Lam Tinh đang nhắm mắt nằm trên giường, thế nhưng ngay cả tiếng mở cửa nhẹ như vậy cũng đánh thức bà dậy. Bà chậm rãi mở mắt ra, khi nhìn thấy Lam Cảnh Y, mắt bà sáng lên rồi lại tối sầm lại: “Ai bảo con tới đây?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]