“Đêm nay đèn ở tháp Eiffel không sáng, thật mất hứng.”
“Ồ.” Nếu như tới du lịch, có lẽ hôm nay tới mai đã đi rồi, chuyện này có chút mất hứng.
“Đợi thêm một chút, có lẽ sắp sáng rồi.” Giang Quân Việt lại nháy mắt, vòng tay ôm eo của Lam Cảnh Y chặt hơn, trên ngón tay còn đeo chiếc nhẫn làm từ giấy bạc màu vàng kim đó, anh vẫn luôn đeo nó.
“Thật là sẽ sáng sao?” Mắt đứa bé trai sáng lên: “Cháu nghe người ta nói thời khắc khi tháp Eiffel lên đèn đẹp vô cùng, cháu rất muốn xem.”
“Nào, chúng ta đợi đi, sắp sáng rồi.” Giang Quân Việt dừng bước, tiện tay ấn ấn nhẹ chiếc đồng hồ đeo tay trên cổ tay một cái.
Cảnh đêm của Paris thật đẹp, tháp Eiffel cách đó không xa càng trở nên huyền bí hơn khi đắm chìm trong màn đêm. Bỗng chốc tòa tháp cao cao đó lại sáng lên, giây phút bừng sáng đó khiến người ta có cảm giác như lạc vào trong cơn mộng tưởng, đẹp quá, đó là một thứ đẹp đẽ không cách nào hình dung nổi, bé trai vui mừng nhảy cỡn lên: “Đẹp quá, đẹp quá!”
Lam Cảnh Y lại nghiêng đầu nhìn Giang Quân Việt, giống như muốn nhìn ra điều gì đó từ trong đôi mắt anh, anh nói muốn tạo cho cô sự bất ngờ, có lẽ chính là cái này.
Cô thích, rất thích.
Trái tim tràn ngập ngọt ngào, rốt cuộc anh muốn tạo cho cô bao nhiêu sự bất ngờ nữa đây?
Đi bộ được mấy phút thì đã tới chân tháp. Trên cả quãng đường đi, lúc đứng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hao-sac-yeu-khong-dung/2171607/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.