“Mẹ, chuyện này là thế nào? Không phải bệnh của mẹ đã đỡ rồi sao? Sao mẹ lại vào viện nữa thế?” Lam Cảnh Y chạy vào trước giường bệnh, cả người cô mềm nhũn không chút sức lực, mẹ cô còn bệnh. Tại sao vậy?
“Không sao, bệnh này mẹ biết từ lâu rồi mà, con ngồi đi. Nếu con đã đến rồi vậy thì ở bên cạnh mẹ, bình yên trải qua khoảng thời gian cuối cùng này.” Giọng nói hết sức bình thản, quả nhiên Lam Tinh đã biết từ lâu rồi.
“Mẹ, tại sao? Tại sao mọi người lại giấu con thế?”
Lam Tinh yếu ớt nâng tay lên, đầu ngón tay bà lướt qua má Lam Cảnh Y: “Vốn dĩ mẹ còn định cầm cự, còn muốn đưa con đi khắp mọi nơi, thế nhưng…” Thế nhưng đêm qua, ngay từ khi nhập viện, vừa kiểm tra bà đã biết vốn dĩ ban đầu bệnh của mình đã khá nghiêm trọng. Bây giờ ngay cả chạy thận cũng không thể giải quyết được vấn đề, thế nhưng bà thật sự rất căm hận vì mãi không tìm được người đàn ông đó. Hạ Chi Linh không cho bà ở lại thành phố T, bà cũng không ở lại nữa. Bà muốn được đi khắp nơi, bà luôn mong muốn một lúc nào đó, ở một nơi nào đó sẽ đột nhiên gặp được người đàn ông ấy, bây giờ nó cũng chỉ còn là mơ ước của bà thôi: “Y Y, là mẹ làm liên luỵ đến con.” Trên đường đến Frankfort, bệnh tình của bà ngày một nặng hơn, thậm chí bà còn đi tiểu ra máu, thế nhưng bà chưa từng nói ra.
“Mẹ.” Lam Cảnh Y ôm chặt lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hao-sac-yeu-khong-dung/2171605/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.