Lam Tinh không muốn gì khác, chỉ mong cô sớm trở về.
Sau khi cúp điện thoại, cô lau khô nước mắt, cô cần phải trở về để mẹ không lo lắng.
Cô phải đi mua mấy trái táo, nếu không mẹ sẽ nghi ngờ vì cô đi siêu thị mà không mua gì. Đến bệnh viện cô vào nhà vệ sinh công cộng rửa mặt, lúc này sắc mặt mới khá hơn một chút, chỉ hy vọng khi mẹ nhìn thấy cô sẽ không suy nghĩ nhiều.
Đến nơi, Lam Cảnh Y lặng lẽ đẩy cửa vào, Lam Tinh đang ngủ trên giường bệnh, khuôn mặt ôn hòa lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Nhưng bên cạnh bà lại có một người đàn ông, người đàn ông kia trông cũng xấp xỉ tuổi của Lam Tinh, hiện tại đang yên lặng ngồi ở đó nhìn Lam Tinh, nghe thấy tiếng mở cửa ông ta nghiêng đầu: “Y Y phải không?”
“Bác là…” Lam Cảnh Y do dự, dù sao đầy cũng là người lạ mà lần đầu tiên cô gặp, cho dù mẹ có cho phép ông ta vào đi nữa cô vẫn hơi nghi ngờ.
“Ồ, bác là Kiểu…Ước Hàm, cháu gọi bác là Ước Hàm cũng được, có rảnh không? Bác muốn nói chuyện với cháu một chút.” Ước Hàm thấp giọng nói.
Lam Cảnh Y thấy vẻ mặt nghiêm túc của ông ta, giống như có chuyện quan trọng muốn nói với cô: “Được.”
Hai người ra hành lang ngoài phòng bệnh của Lam Tinh, đi tới ban công cuối hành lang rồi ngồi xuống.
“Bác Ước Hàm, bác nói đi.”
“À, là như vầy.” Giống như có chuyện khó nói nên Ước Hàm dừng một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hao-sac-yeu-khong-dung/2171604/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.