Ngay cả điện thoại Giang Quân Việt cũng không gọi cho cô.
Lam Cảnh Y bước vào quán ăn, gọi một phần mì ý, ở đây chỉ có đồ ăn tây, nhưng những thứ này cô ăn không quen, có thể ăn cũng chỉ có mì. Mặc dù không ngon như tự mình làm, nhưng mà có thể ăn no là tốt lắm rồi.
Cô muốn tìm nhà, nhưng mà không biết sẽ ở đâu, ở nơi đất khách quê người này nhìn chỗ nào cũng không có cảm giác như là nhà. Nhưng mẹ cô thích, bà nói ở đây có thể gặp ba, cho nên muốn cố chấp ở lại nơi này.
Quên đi, cô muốn đi cũng không được, cô không có hộ chiếu, bây giờ hộ chiếu bị những người cho vay nặng lãi cầm rồi. Cho nên người ta cũng không sợ cô chạy mất, cô có chạy cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của họ.
Chậm rãi ăn đĩa mỳ ý kia, có chút khó nuốt. Nhưng lại không thể không ăn.
“Cạch” một tiếng vang lên, ngay sau đó, một đĩa khoai tây bào sợi đặt ở trước mặt đĩa mì ý, rồi tiếp đến là một đĩa cải thảo xào giấm. Trông rất mê người, cô nhìn chảy nước miệng, cô nhìn về phía người ngồi đối diện theo bản năng, ngay sau đó cô có chút bối rối: “Lục Văn Đạo, tại sao anh lại ở đây?”
“Đói, tới ăn cơm.” Anh ta tiện tay lấy ra một đôi đũa, sau đó thoải mái ăn đồ ăn trước mặt, rất nhanh lại bưng ra một đĩa sườn nướng muối tiêu và một con cá hấp.
Lam Cảnh Y cúi đầu nhìn đĩa ý của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hao-sac-yeu-khong-dung/2171601/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.