Đứa bé này, dù thế nào cô vẫn cảm thấy nó có chút giống Giang Quân Việt, nhưng mà rõ ràng con bé là con gái, dù thế nào cũng phải giống cô, ít nhất phải vài chô.
Cứ nhìn đứa bé như vậy, trong lòng cô đang tính toán nên đặt tên gì cho hai đứa. Trước kia cô cũng đã nghĩ rất nhiều, nhưng bây giờ lại cảm thấy cái tên nào cũng không đủ hay, cô phải suy nghĩ một chút, phải suy nghĩ cho thật kỹ.
Lam Thấm Thấm.
Lam Tráng Tráng.
Không quá đặc biệt.
Cô phải nghĩ cái khác.
Nhưng suy nghĩ một chút, cô vẫn cảm thấy có chút không ổn, Lam Tinh đi ra ngoài ít nhất năm phút rồi. Năm phút có thể đi hết ba vòng một tầng bệnh viện: “Mẹ…” Cô nhỏ giọng gọi, rất sợ đánh thức con gái đang ngủ, không có phản ứng, Lam Tinh không có một chút phản ứng gì cả.
Đột nhiên trái tim cô nhảy loạn xạ, Lam Cảnh Y có chút hoảng hốt.
Cô đưa tay nhấn chuông, bên kia rất nhanh đã đến, Lam Cảnh Y vội nói bằng tiếng Pháp: “Con trai tôi đâu? Có phải không thấy không?” Cô mở miệng đã thốt lên câu này, nói xong, ngay cả cô cũng sợ ngây người.
Không thấy?
Sẽ không, sẽ không, chắc chắn sẽ không.
Lam Cảnh Y tự lẩm bẩm, cô muốn rời khỏi giường, cô cố gắng di chuyển cơ thể, nhưng nửa người cô đều bị tê, vốn không nghe theo chỉ huy của đại não.
“Người đâu… Người đâu… Con trai… Con trai…” Đột nhiên Lam Cảnh Y hoảng loạn: “Lam Tráng Tráng…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hao-sac-yeu-khong-dung/2171575/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.