“Em yên tâm, tôi sẽ giúp em tìm, nhất định sẽ tìm lại được. Cho dù là chân trời góc biển, nhất định tôi cũng tìm đứa bé về giúp em.” Lục Văn Đào nắm chặt bàn tay xanh xao của Lam Cảnh Y, đã ba ngày rồi, ngoại trừ lúc đầu cô còn có thể khóc, sau đó cô không thể khóc nữa. Hiện giờ bởi vì một câu nói của Lục Văn Đào, cuối cùng cô cũng không nhịn được nỗi đau trong lòng mình nữa: “Hu hu…” Lam Cảnh Y khóc nức nở: “Tôi thật sự quá vô dụng, thậm chí ngay cả con của mình cũng không bảo vệ được, rốt cuộc là ai đã bắt con của tôi đi? Tồi tệ quá, mọi chuyện tệ quá, Lục Văn Đào, anh nói xem bọn họ có làm đứa trẻ bị tàn phế sau đó ném nó ở trên đường phố bắt đi ăn xin không? Anh nói xem đám người đó có ngược đãi nó không?”
“Không đâu, sẽ không đâu…” Lục Văn Đào dịu dàng vỗ vỗ lưng của cô, an ủi Lam Cảnh Y hết lần này đến lần khác.
“Oa… Oa…” Hình như Tiểu Thấm Thấm cảm nhận được mẹ đang khóc, vì thế cô bé cũng khóc rống lên theo, cô bé cũng đã tha thứ cho mẹ, không còn nghĩ tới cái tên khó ưa hai hôm trước mẹ đã đặt cho mình nữa.
Lúc này Lục Văn Đào đã bị nhóc con kia thu hút, anh ta thấy yêu thương đứa nhỏ này từ cái nhìn đầu tiên. Quá giống Lam Cảnh Y, anh ta cúi người xuống thử ôm lấy nhóc con, ai ngờ, nhóc con kia vừa nằm trong lòng anh ta thì lập tức ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hao-sac-yeu-khong-dung/2171573/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.