Thật mệt, vậy mà đứa nhỏ này có thể… ngủ ngon như vậy. Anh bế nhóc con lên tay rồi đưa qua đưa lại nhẹ nhàng, quả nhiên rất nhanh sau đó cậu bé đã chìm vào giấc ngủ.
Cậu bé nho nhỏ, yên tĩnh nằm trong lòng ngực Giang Quân Việt, anh ôm nhóc con dựa trên ghế sô pha. Khi anh cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ của cậu bé, hàng mi, đôi mắt, cái mũi, đôi môi, không một chỗ nào của cậu bé là không giống anh, cho dù là ngủ rồi cậu nhóc vẫn xinh đẹp như thế.
Điều đó sinh ra một cảm giác gần gũi trong anh, làm anh ôm nhóc con tựa lên ghế sô pha ngủ gục.
Giang Quân Việt bị tiếng khóc đánh thức, vừa mở mắt ra, anh có một cảm giác giống như xuyên qua. Bởi vì anh nghe được tiếng trẻ con khóc, ngay sau đó, toàn bộ ý thức đã quay về, anh nhớ lại tối hôm qua Lạc Mỹ Vi đã đưa cho anh một đứa trẻ, vừa cúi đầu xuống, nhóc con đã bò ra khỏi lòng anh từ sớm. Sao cậu bé lại ngồi trên thảm khóc chứ, vừa khóc vừa gặm cây bút lông, cây bút lông kia có màu đỏ, lúc này trên mặt cậu bé chỗ nào cũng đều là màu đỏ. Trời ạ, cậu bé đúng là chuyên gia phá phách, chỉ gặm cây bút thôi mà cũng có thể hút được mực đỏ trong bút ra. Không biết là cậu bé đã nuốt hay chưa, anh định đưa tay giành lại. Nhưng mà điều đó càng làm cho cậu bé khóc thảm thương hơn.
Giang Quân Việt nhìn thời gian, đã hơn bảy giờ, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hao-sac-yeu-khong-dung/2171567/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.