Vẻ mặt Giang Quân Việt đen lại, bắt đầu dời ánh mắt từ khuôn mặt bé cưng xuống phía dưới: “Xè xè…” Lúc này dưới đáy quần bé cưng đã lộ ra hung khí gây án của cậu bé, chim nhỏ của cậu bé rất sung sức phun như dòng suối nhỏ, có điều, nước phun ra lại là nước nóng …
“Lạc Mỹ Vi…” Giang Quân Việt gào lên, nhưng mà người phụ nữ kia đã chạy mất dạng, làm cho anh đang xốc nách bé cưng muốn thả cũng không được, muốn bỏ cũng không xong.
Cuối cùng bé cưng đã tè xong, khuôn mặt nhỏ của cậu bé muốn rực rỡ bao nhiêu thì có bấy nhiêu rực rỡ.
Sao mà không rực rỡ cho được, trên người cậu bé không ướt chút nào, mà người ướt chính là Giang Quân Việt.
“Hi hi…” Cậu bé tiếp tục cười.
Giang Quân Việt nghiến răng, hơi nhấc mông của mình, đúng là muốn chết mà, trên người anh chưa từng bị ướt như vậy. Tuy có thể đảm bảo thứ nhóc con cho anh chính là nướ© ŧıểυ trẻ con, nhưng mà vẻ mặt tổng giám đốc Giang vẫn đen lại.
Một tay ném nhóc con xuống ghế: “Ngồi yên đó đi.” Nói xong, anh muốn đi xuống xe.
Nhưng vừa nhổm người mới định bước đi, đột nhiên anh cảm giác cổ tay áo có lực cản, vừa quay đầu lại đã thấy nhóc con nắm cổ tay áo anh không chịu thả ra: “Thả ra.” Anh vung tay lên, làm cho cánh tay nhỏ béo núc ních rơi xuống, nhưng nhóc con cũng không buồn mà vẫn cười “Hi hi”, sau đó lại vươn tay nhỏ muốn cầm cổ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hao-sac-yeu-khong-dung/2171569/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.