“Con đồng ý từ bỏ sao?” Hạ Chi Linh không tin nhìn kỹ vẻ mặt của Giang Quân Việt, bà phát hiện càng ngày bà càng nhìn không thấu đứa con trai này của bà.
Thấy mẹ cũng không nói chuyện thiên về phía Lạc Mỹ Vi, xem ra Hạ Chi Linh cũng không biết đứa nhỏ này là Lạc Mỹ Vi sinh, nếu đã như vậy, anh sẽ trực tiếp nhận đứa trẻ làm con nuôi dưới danh nghĩa của mình và sửa lại thành họ Giang là được rồi.
“Mẹ, con còn có việc, mẹ về trước đi.” Hạ lệnh đuổi khách, Giang Quân Việt lại đặt lại thằng nhóc lên trên tấm thảm để tùy nó bò chơi, còn anh thì vững vàng ngồi trên ghế giám đốc suy nghĩ xem nên xử lý chuyện đứa bé này thế nào.
Buông tay, chuyện đó chắc chắn là không thể nào, cốt nhục của anh, sao anh có thể để lưu lạc ở bên ngoài được, vừa rồi nói muốn đưa đến trại trẻ mồ côi chẳng qua là để thử phản ứng của Hạ Chi Linh một chút mà thôi.
“Quân Việt à, mẹ thấy con vẫn nên mau chóng nghiêm chỉnh mà cưới về cho mẹ một cô con dâu đi, mẹ nó, đám chị em đều được bế cháu hết rồi, mà mẹ đây bóng dáng một đứa cháu cũng chưa thấy.”
Khóe môi Giang Quân Việt hơi run rẩy một chút, cháu trai của bà rõ ràng đang ở ngay trước mắt bà kìa, chỉ là bà không muốn thừa nhận mà thôi: “Mẹ, con mệt rồi, mẹ đi về trước đi.”
Lúc này Hạ Chi Linh mới tủi thân đi về, trước khi đi, còn không quên dặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hao-sac-yeu-khong-dung/2171565/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.