Trên đường về Âu Lạc Thần chẳng nói lấy một tiếng.Về đến nhà anh đi thẳng lên phòng ngồi xuống ghế sofa mặc giận dỗi. Kiều Kiều bước đi vào phòng cô biết là anh giận. Nhưng cô không biết là anh giận điều gì.
" Anh sao vậy." Kiều Kiều đi lại ngồi cạnh anh nói.
" Anh giận đó em không thấy sao." Lạc Thần nói rồi quay mặt đi hướng khác như một đứa trẻ.
" Hihi.." Cô miệng tủm tỉm cười . Lạc Thần thấy vậy lại càng dỗi.
"Anh giận Em vui lắm sao." Anh nói rồi nhìn cô.
" Em biết là anh giận.Nhưng giận em vì chuyện gì thì em không biết." Kiều Kiều nắm tay anh rồi nói.
" Em không biết anh giận cái gì sao hả."
" Đúng vậy,em không biết." Kiều Kiều nói với giọng hồn nhiên và vô tư làm cho ai kia càng thêm tức giận.
" Em....em được lắm tại sao em lại làm lơ anh khi thấy ở nhà ba mẹ chứ." Anh tức giận nói rồi hất tay cô ra quay mặt về nơi khác.
" Em đâu có lơ anh em đang nói chuyện vui vẻ với mọi người thôi mà." Kiều Kiều nói rồi lấy tay của mình đặt lên mặt anh xoay lại đối diện với mình nói.
" Như thế anh mới giận. Em không được vui vẻ với những người khác mà lơ anh.." Anh nói rồi nhìn vào mắt cô. Đôi mắc màu xanh dương ấy đã hút hồn anh.Anh muốn bỏ đi sự giận dỗi của mình nhưng không được. Nên anh mới dạy cho cô nàng này mới được. Lỡ đâu lần sau lại lơ anh tiếp thì sao.
"Được rồi đừng giận nữa lần sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hac-dao-yeu-co-vo-sat-thu/1479507/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.