Quán cà phê nằm sâu trong phố cổ. Tiếng piano nhả từng giọt
âm thanh chậm rãi, êm tai. Những giọt mưa rơi trên mái hiên rêu phong phát ra
âm thanh trầm đục. Hạ Vũ nhìn ra khung cửa kính bị làn hơi nước phủ mờ, ngăn
cách cô khỏi sự lạnh giá ngoài kia. Mùi cà phê rang xay thơm nồng hòa quyện với
mùi trầm thoang thoảng khiến tâm hồn trở nên bình yên.
Sơ Maria ngồi đối diện cô, hai tay bà đặt lên cốc cà phê
nóng như để tìm chút hơi ấm. Hạ Vũ đặt tay mình lên tay sơ. Việc sơ vừa nói khiến
cô lo lắng.
“Con biết đấy, việc này có lẽ sẽ phiền tới con, nhưng sơ
không biết phải chia sẻ với ai nữa.” Bà vừa nói vừa mân mê tách cà phê.
“Sơ đừng nói vậy, Thiện Tâm cũng là nhà con, các em là em
con. Có chuyện gì chúng ta cùng nhau nghĩ cách.” Hạ Vũ nắm bàn tay nhăn nheo của
sơ Maria, người mà cô coi như mẹ mình. Mấy năm nay sơ già đi nhiều. Kinh tế gặp
khó khăn nên sự ủng hộ của các mạnh thường quân cũng giảm sút, bên cạnh đó số
trẻ ở trại lại tăng lên. Dịch bệnh cũng khiến các chi phí tăng lên đáng kể. Sơ
và mọi người ở trại đã cố gắng cầm cự. Chính vì thế từ ngày chuyển ra ngoài học
đại học, ngoài việc học ở trường Hạ Vũ lao vào làm thêm để kiếm tiền, cô hầu
như không có thời gian giành cho bản thẩn. Ngoài chi phí trang trải cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hac-bang-cung-chieu-co-vo-kho-tinh/2655305/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.