Bác sĩ tới thay băng rồi lại rời đi nhanh chóng, thư phòng
chỉ còn lại ba người bọn họ. Nói là thư phòng nhưng phải rộng cả trăm mét với đủ
loại công cụ tối tân được trang bị. Vu Quân ngồi trên bành thả lỏng cơ thể. Bạch
Uyển Khanh và Ngô Kính trầm ngâm im lặng, ly rượu trên tay hai người bọn họ
không hề vơi đi.
Lời bác sỹ vừa nói khiến họ chấn động. Chất độc mà Vu Quân bị
nhiễm là một loại cổ độc, có nguồn gốc từ phương đông, loại độc này ngấm từ từ
vào cơ thể nhưng một khi không được phát hiện kịp thời sẽ chết rất đau đớn. Người
cứu Vu Quân không biết có biết về loại chất độc này không nhưng chắc chắn có am
hiểu về độc dược và đã sơ cứu cho anh rất tốt, chính vì thế anh mới giữ được mạng
sống. Tuy nhiên một phần chất độc đã ngấm sâu vào trong cơ thể anh, tuy không
nguy hiểm tới tính mạng nhưng thỉnh thoảng gặp kích thích nó sẽ phát tác khiến
cơ thể vô cùng khó chịu, sức mạnh suy yếu.
“Nói vậy, cô gái kia đúng là ân nhân cứu mạng của cậu. Không
có cô ta chắc cậu đã bỏ mạng rồi.” Uyển Khanh từ từ lên tiếng, phá vỡ bầu không
khí yên lặng, ngột ngạt.
***
Ba người bọn họ là bạn cũng được hơn hai mươi năm, nếu nói
là thân chắc phải thân hơn cả ruột thịt. Uyển Khanh còn nhớ, lần đầu tiên họ gặp
nhau là khi cả ba vào tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hac-bang-cung-chieu-co-vo-kho-tinh/2655303/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.