Phòng khác rộng lớn, Vu Quân ngồi yên lặng trên chiếc ghế
sopha da màu cà phê được đặt làm thủ công. Đôi lông mày nhíu chặt nhìn vào tập
tài liệu trên tay. Ánh sáng tỏa ra từ chùm đèn pha lê lớn giữa phòng chiếu xuống
cơ thể người đàn ông ngồi dựa vào sô pha trên người anh mặc một chiếc áo thun mỏng
màu đen, và quần cùng màu dưới ánh sáng vàng tỏa ra khí chất như một vị quân
vương ẩn nhẫn vừa hấp dẫn vừa nguy hiểm. Cốc trà trên bàn đã nguội.
“Thưa, luật sư Ngô và cô Bạch đã tới ạ. Mời cậu chủ uống thuốc”
Người quản gia đặt chiếc đĩa bạc đựng thuốc viên và ly nước ấm trong chiếc khay
bạc xuống, mang cốc trà nguội đi và thông báo.
“Đã biết. Ông chuẩn bị đồ uống mang lên sau đó cho mọi người
lui hết ra. Cần gì tôi sẽ gọi.” Vu Quân không rời mắt khỏi tập tài liệu. Quản
gia cũng quen với cung cách làm việc và giao tiếp của anh. Ông cũng biết mối
quan hệ thân thiên giữa ông chủ của mình và hai người khách Ngô Kính và Bạch Uyển
Khanh kia. Sau khi phân phó người hầu xong thì lặng lẽ rời đi.
“Hi! Cậu ổn hơn tôi tưởng đó. Cho tôi xem vết thương chút
nào?” Bạch Uyển Khanh xà vào bên cạnh Vu Quân cô nhìn anh một lượt, đôi mắt hồ
li như muốn lột sạch từng milimet trên người anh để kiểm tra. Miệng nói tay
làm, cô đưa tay kéo áo anh lên.
“Cậu có thôi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hac-bang-cung-chieu-co-vo-kho-tinh/2655306/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.