Vũ Tiểu Kiều vui mừng đứng ở chỗ cũ đợi Đông Thanh, đột nhiên trên bầu trời có một tia sét xoẹt qua.
Cô vừa ngẩng đầu lên thì mới phát hiện, trên bầu trời sớm đã mây đen mịt mù.
Tâm trạng vui vẻ của cô đột nhiên trở nên thất vọng.
Hoá ra, không phải là do anh nhớ cô mà là do sắp mưa rồi!
Vậy thì vào mùa đông thì sao?
Khi không mưa, không có sét đánh thì có phải là anh sẽ không cần cô nữa không?
Khi Đông Thanh lái xe đến thì mây đen trên bầu trời đang càng lúc càng ép xuống thấp, cơn mưa to có thể trút xuống bất cứ lúc nào.
“Thiếu phu nhân, tôi đến đón cô về.”
Đông Thanh xuống xe mở cửa xe cho Vũ Tiểu Kiều.
Vũ Tiểu Kiều ôm lấy con gấu bông ngồi ở hàng ghế phía sau, trong lòng cô đang dâng trào một cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời, cô ôm chặt con gấu bông hơn.
Đã mấy ngày không gặp anh rồi, cô thật sự rất nhớ anh, cũng không biết trong mấy ngày nay, rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì vậy.
Từ lần trước, anh tức giận quát cô, “Đi rồi thì vĩnh viễn đừng quay lại nữa.....”
Sau lần đó, tuy bọn họ từng gặp nhau trong bệnh viện, anh ở trước mặt Tôn Hồng và Vũ Kiến Trung, dịu dàng vuốt ve mặt cô, nhưng sự lạnh lùng ngưng tụ lại trong mắt anh chứng minh anh vẫn đang tức giận.
Cô thật sự rất muốn hỏi, khi trời mưa sấm sét, có phải anh rất cần cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-nhan-xin-hay-diu-dang/2295906/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.