Ông Bạch đặt giấy chứng nhận kết hôn xuống, nhìn lão phu nhân một cái. Hai người vợ chồng mười mấy năm, vẫn còn khá hiểu ý nhau. Ông Bạch tuy không nói toạc ra, nhưng lão phu nhân đã gọi thím Lâm đến, thì thầm dặn dò bên tai bà. Bên kia, Thẩm Mẫn cũng quay người rời đi.
Hạ Tinh Thần mơ màng, không biết ba vị trưởng bối này là ý gì, chỉ đành lặng lẽ chờ đợi.
Một lúc sau, thím Lâm và Thẩm Mẫn đã quay lại.
Trên tay hai người có thêm vài bao lì xì.
Ông Bạch lấy một cái, nhìn Hạ Tinh Thần ngồi trước mặt mình. Ông không nói chuyện, Hạ Tinh Thần cũng không nói chuyện, cả hai người đối mắt nhìn nhau, chỉ ngồi đó trừng mắt.
Lúc cô đang cảm thấy vừa khó hiểu vừa gượng gạo, Thẩm Mẫn đứng bên cạnh vội vàng nhắc nhở: “Tinh Thần, còn ngây ở đó làm gì! Mau kêu người đi!”
“Hả? À. Bác…” Cô gần như gọi theo bản năng. Vừa dứt lời, mới phát hiện có gì đó không đúng, ngay cả bản thân cũng cảm thấy nhục chết đi được. Muốn lập tức đổi xưng hô, nhưng lại không kịp nữa rồi.
Ông Bạch trừng cô: “Bác?”
Thẩm Mẫn nhắc nhở: “Sắp kết hôn rồi, phải đổi xưng hô thôi.”
Sao Hạ Tinh Thần không biết chứ? Nhưng… vẫn cảm thấy khó xử, cũng không biết rốt cuộc khó xử vì điều gì nữa.
Cô cắn môi, một lúc sau, mới nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Ba.”
“Cái gì? Nhỏ tiếng quá, nghe không rõ.” Ông Bạch cố ý làm khó cô, đặt tay lên tai, hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-nhan-sieu-loi-hai/2721868/chuong-524.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.