Buổi chiều, Bạch Dạ Kình tiễn Hạ Tinh Thần và Hạ Đại Bạch quay trở về phủ Tổng thống. Trước khi đi, Bạch Dạ Kình bị ông cụ gọi tới thư phòng, sau khi được ân cần dạy bảo một trong mười phút sau, anh đi ra với khuôn mặt kỳ quái.
Hạ Tinh Thần cầm áo khoác, nắm tay đứa trẻ đứng ở cửa đợi anh.
Nhìn thấy sắc mặt kỳ quái của anh, cô hỏi: “Sao vậy, trông sắc mặt có vẻ không được tốt lắm.”
“Đều nhờ vào phước ban của con trai em.”Bạch Dạ Kình cầm áo khoác mặc lên người. Vừa chỉnh cà vạt vừa cúi đầu trợn mắt nhìn chân mình với vẻ mặt không vui vẻ.
“Có liên quan gì đến Đại Bạch?” Hạ Tinh Thần không hiểu.
“Đúng thế, có liên quan gì tới con chứ?” Thằng nhóc vươn cổ ra phối hợp theo, nó rất là vô tội, không phải sao!
“Ông cụ dặn anh, bây giờ em mang hai, bảo anh phải chú ý một chút, bớt chơi sm.”
Bạch Dạ Kình vừa nói xong, cả người Hạ Tinh Thần đều cứng đờ, một giây sau mặt liền đỏ như cà chua.
Hạ Đại Bạch ngây ngô chớp chớp mắt, hỏi: “Đại Bảo, sm là gì?”
Tông giọng giòn tan của thằng bé không hề thấp một chút nào.
Bà cụ và Thẩm Mẫn tiễn bọn họ ra ngoài đang đứng ở cửa đều nghe thấy toàn bộ. Bọn họ đều cảm thấy ngượng ngùng, nói gì đến cô còn là người có liên quan.
Hạ Tinh Thần thật sự là có nông nổi muốn cắt cổ, đỏ mặt xoay người liền đi. Không, là chạy! Cô cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-nhan-sieu-loi-hai/2721869/chuong-525.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.