Chương trước
Chương sau
Bạch Thanh Nhượng bật cười, “Gọi ba” cũng không oan uổng cho anh. Lúc đầu, anh cả của ông ấy cũng nói là cho Bạch Dạ Kình làm con trai của ông. Giờ thì tốt rồi, anh đã thật sự trở thành con trai của ông.

Người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái, Bạch Thanh Nhượng nói chuyện rất nhiều, trông có tinh thần hơn rất nhiều.

Trông ông ấy tràn đầy năng lượng.

Hạ Tinh Thần thấy vậy cũng rất vui mừng.

"Ba, mẹ, thật ra thì ngoài trừ nói rõ với hai người chuyện kết hôn của chúng con, thì chúng con còn có chuyện quan trọng hơn muốn thương lượng với hai người.”

Hạ Tinh Thần ngồi xuống bên cạnh phu nhân Lan Đình, vừa nói chuyện vừa làm ấm trà và chén ở trên giá trà – bộ ấm này là do ông cụ Bạch đem tới, sợ ông Hai không uống được trà ngon khi ở đây.

“Có điều gì quan trọng hơn chuyện kết hôn của hai người?” Phu nhân Lan Đình hỏi.

Hạ Tinh Thần liếc nhìn Bạch Dạ Kình, anh ăn ý tiếp nhận đề tài với cô, nói: “Hôn lễ của hai người đương nhiên quan trọng hơn chuyện của chúng con.”

Cả hai người đều ngẩn ra, đương nhiên là không ngờ được lại là chuyện của bọn họ.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong hốc mắt hiện ra sự nóng bỏng.

Bạch Thanh Nhượng bất lực thở dài, cũng không kiêng kỵ con gái và con rể đang ở trước mặt, nắm chặt lấy tay Lan Đình ở trong lòng bàn tay: “Tôi đã mong chờ hôn lễ này từ rất lâu, nhưng bây giờ thân thể này của tôi…”



Hạ Tinh Thần nhanh chóng tiếp lời: “ba cứ yên tâm, chỉ cần hai người làm cô dâu và chú rể là được, những thứ khác chúng con sẽ lo. Hơn nữa, hiện tại sức khỏe của hai người không phải đã khá tốt rồi sao?”

Bạch Dạ Kình trịnh trọng nhìn hai vị trưởng bối: “Con muốn lấy thân phận con rể, mang đến cho hai người một phần lễ vật, nhưng ngoại trừ hôn lễ, có vẻ như ba mẹ không thiếu bất cứ thứ gì. Cho nên con hy vọng, hai người có thể tiếp nhận phần quà này của hai chúng con.”

“Được, con làm đi!” Bạch Thanh Nhượng quyết định, thậm chí không hề do dự chút nào. Với thân thể hiện tại của mình, làm sao ông ấy có thời gian để do dự? Sau khi đưa ra quyết định này, ông ấy lập tức đưa ra yêu cầu: “Nếu muốn làm thì tổ chức hôn lễ truyền thống, Lan Đình thích kiểu hôn lễ truyền thống. Chúng ta muốn chuẩn bị một chiếc khăn đội đầu cô dâu màu đó, đây là điều mà hai chúng ta đã nói ở trong quá khứ. Địa điểm tổ chức hôn lễ nên chọn ở đài bên hồ, đó là nơi năm đó hai chúng ta…”

Nói đến đây, ông ngừng lại một lát, nhìn về phía phu nhân Lan Đình.

Trên mặt phu nhân Lan Đình lại có mấy phần dịu dàng, tiếp lời ông: “Chỗ đó rất có ý nghĩa đối với hai chúng ta.”

Đó là nơi hai người đính ước hồi xưa, lần này trở về cũng coi như là kỷ niệm đẹp.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Bạch Dạ Kình đưa cô trở về Chung Sơn.

Hạ Tinh Thần nhớ tới việc thay đổi lời nói, trái tim vẫn còn đập thình thịch. Nói thật, tư chất tâm lý của cô không tốt bằng Bạch Dạ Kình, da mặt cũng không dày bằng anh, đương nhiên không thể bình tĩnh như anh.

Bạch Dạ Kình dắt cô đi vào.

Lúc hai người đi vào thì ông cụ và bà cụ đang ngồi trên ghế sa lôn nghiêm túc nghiêm cứu sách giáo dục con cái. Thẩm Mẫn đang ở sân sau tưới hoa và cho cá ăn, Hạ Đại Bạch đi loanh quanh phía sau lưng bà ấy, sau khi chơi ở sân chơi, tâm trạng của cậu bé rất tốt.

Khi mọi người nhìn thấy hai người đột nhiên trở về, thì đều nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ lạ.

Ông lão đeo kính gọng vàng lên trên sống mũi, nhìn hai người bọn họ, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Bạch Dạ Kình: “Ban ngày con không đi phủ Tổng Thống, mà chạy tới nơi này làm gì vậy?”

Hạ Đại Bạch và Thẩm Mẫn lúc này cũng đi từ sân sau trở về, nhìn thấy bọn họ cũng cảm thấy kỳ lạ.

“Đại Bảo, không phải mẹ nói đi hẹn hò với Tiểu Bạch sao, sao lại trở về rồi?” Hạ Đại Bạch chạy tới, nắm lấy tay Hạ Tinh Thần, ngẩng đầu hỏi: "Hai người hẹn hò vui vẻ chứ?"

Hạ Tinh Thần và Bạch Dạ Kình hai mắt nhìn nhau bật cười: “Đó là một cuộc hẹn rất vui vẻ."

Bạch Dạ Kình trực tiếp đặt hai cuốn sổ đỏ ở trước mặt ba vị trưởng bối, nói: “Chúng con kết hôn rồi, con tới đây để chào hỏi mọi người.”

Ông cụ, bà cụ và cả Thẩm Mẫn thật ra đều không kinh ngạc.



Cuộc hôn nhân này chỉ là vấn đề thời gian.

Nhưng…

“Cái này mà cũng cần chào hỏi sao?” Ông cụ theo thói quen ra vẻ, hừ một tiếng, cầm quyển sổ qua, liếc con trai một cái: “Con cái này gọi là tiên trảm hậu tấu."

"Tùy ý đi." Bạch Dạ Kình không thèm để ý.

Dù sao kết quả đều giống nhau.

“Ảnh này chụp khá đẹp.” Bà cụ và Thẩm Mẫn cùng nhìn một cuốn, chỉ ảnh của con trai mình nói với Hạ Tinh Thần: “Có thể thấy gương mặt này đang rất vui vẻ, thật là trời đổ mưa đỏ. Con không biết, từ nhỏ nó đã rất ghét chụp ảnh giấy chứng nhận. Mỗi lần chụp biểu cảm cũng xấu không chịu được.”

Hạ Tinh Thần cảm thấy buồn cười. Có phải bà cụ đã nhìn lầm trọng điểm rồi không?”

“Đại Bảo, con thật sự kết hôn với Tiểu Bạch rồi?”

Hạ Đại Bạch chen vào trong ngực bà cụ tò mò nhìn tờ giấy chứng nhận.

"Ừm. Đương nhiên là thật rồi."

"Nhưng mà, Tiểu Bạch biểu hiện không tốt lắm đâu." Hạ Đại Bạch bĩu môi: “Tối hôm đó không phải còn đánh mông nhỏ sao?”

Hạ Tinh Thần nghe thấy những lời nói của Hạ Đại Bạch, thì bối rối trong vài giây.

Lại nhìn sắc mặt của ba vị trưởng bối, cả khuôn mặt đỏ bừng như nhỏ máu.

Tên nhóc này, làm sao lại biết được?

“Con ở cửa đều nghe thấy hết!” Hạ Đại Bạch giống như biết được nghi vấn ở trong lòng cô, hai tay ôm lấy ngực, khịt mũi liếc nhìn Tiểu Bạch nhà bọn họ: “Buổi tối hôm đó tiểu Bạch còn lén lén lút lút đem ôm mẹ khỏi phòng con! Vốn dĩ con muốn cưới mẹ về…”

Kết quả vừa đến cửa phòng bọn họ đã nghe thấy tiếng Đại Bảo bị đánh mông, cậu bé cũng sợ bị đánh đòn nên vội vàng rút lui.



“…” Hạ Tinh Thần không dám ngẩng đầu lên! Tiểu tổ tông!

Sắc mặt của Bạch Dạ Kình cũng đen kịt: “Người lớn nói chuyện, trẻ con đừng xen vào.”

“Dù sao thì con cũng muốn tố cáo với ông nội, bà nội, bà ngoại, ba đánh mông nhỏ của Đại Bảo. Bây giờ Đại Bảo đang có tiểu Bảo Bảo, sao ba có thể đánh mẹ chứ?”

Đứa trẻ nói chuyện không cảm thấy gì, nhưng hình ảnh kia, thật sự khi ngẫm lại đều cảm thấy rất ái muội! Đặc biệt là ở trước mặt mấy vị trưởng bối!

Hạ Tinh Thần lúc này xấu hổ tới mức không biết nên đặt tay ở đâu. Lập tức kéo Hạ Đại Bạch qua, che cái miệng nhỏ của cậu bé lại.

Hạ Đại Bạch lúc này mới yên lặng không nói nữa. Nhưng cậu bé vẫn không quên ngước mắt liếc nhìn Hạ Tinh Thần, cảm thấy cô thật sự không có tiền đồ. Cậu sợ Tiểu Bạch đánh mông cô, cho nên mới không dám mở miệng tố cáo ở trước mặt trưởng bối đúng không?

“Hai ngươi, lại đây ngồi đi!" Đúng lúc này, ông cụ ho khan một tiếng nói. Coi như không nghe thấy lời tố cáo của Hạ Đại Bạch.

Thú vui nhỏ giữa vợ chồng, trẻ con không hiểu được.

Nhưng mà, đúng là không nhìn ra, con trai ông ngày thường trông rất cứng nhắc, vậy mà lại thích chơi cảm giác mạnh. Người trẻ tuổi, chơi phải chơi hết mình.

Tuy nhiên, cũng cần tìm thời điểm thích hợp để nói với anh rằng bây giờ Hạ Tinh Thần đang mang thai, không thể chơi lớn như vậy được? Nếu như chơi gây nguy hiểm, thì anh có thể chịu trách nhiệm được không?

Hạ Tinh Thần không biết trong lòng ông cụ đang suy nghĩ vấn đề này, vừa nghe thấy ông ấy nói chuyện thì vội vàng buông Hạ Đại Bạch ra, dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu bé không nên nói bậy bạ nữa, rồi mới theo sau Bạch Dạ Kình ngồi đối diện với ông cụ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.