Chương trước
Chương sau
Lực cắn không nặng cũng không nhẹ, cảm nhận khác thường lại ngứa ngáy vui vẻ, sau cùng đều là dấu răng, Lâm Túc bị cắn chân tay nhũn ra, đau đớn khiến cho thể xác và tinh thần sung sướng, cô ngửa đầu hai tay vô lực vịn vai Diệp Đồng, đôi mắt long lanh ngân ngấn nước, bên môi tràn ra tiếng thở dốc đứt quãng khe khẽ mê hoặc người:
"Em muốn xử lý chị thế nào..."
"Cắn chị..." một tay Diệp Đồng mơn trớn da thịt non mềm trơn mịn, nằm sấp xuống, học theo giọng khiêu khích người của Lâm Túc: "Thoải mái không?"
Đôi con ngươi trong trẻo đảo qua, giơ tay lên nhẹ nhàng đè gáy Diệp Đồng, cong người lên phả hơi thở nóng rực vào lỗ tai Diệp Đồng: "Ừm..." Cô thở hổn hển, môi mỏng khẽ mở, giọng khàn khàn: "Chúng ta tiếp tục đi, cục cưng..."
Vai bất ngờ bị cắn nặng, Lâm Túc rên rỉ, ôm chặt eo Diệp Đồng:
"Đau... em cắn nhẹ thôi..."
"Còn dám quyến rũ em không?" Diệp Đồng cắn gặm, nghiêm phạt.
Lâm Túc ngẩng đầu lên, ánh mắt mị hoặc câu người: "Có gì không dám?" Trong mắt cô nổi lửa, bị cắn hơi thở hổn loạn: "Cục cưng ơi, em cắn chị thật thoải mái..."
Lời này lọt vào tai, thật kích thích khiến người ta nổi lên ngượng ngùng, Diệp Đồng lúc này thả lỏng miệng, đè vai Lâm Túc xuống sofa, cô nằm lên ngăn chặn cái miệng nói ra lời kinh người kia.
Chủ động hôn tới, gãi đúng chỗ ngứa, Lâm Túc chớp mắt, vừa nhiệt tình đáp lại vừa nói:
"Đồng bảo, em thật giỏi..."
Ngay cả hôn cũng không chặn nổi cái miệng kia, Diệp Đồng cắn răng nói:
"Đừng nói chuyện."
"..." Lâm Túc há miệng, hai chữ 'Hôn chị' còn chưa ra khỏi miệng đã bị chặn lại, Diệp Đồng hận không thể ăn luôn Lâm Túc.
"Còn dám xằng bậy không?"
Lâm Túc "Ưm..." thật sâu, trong nhất thời thỏa mãn không nói nên lời, chỉ có thể phát ra một từ đơn điệu đáp lại.
"Hồ ly tinh..."
Nói xong lại tiếp tục, môi Lâm Túc mềm mại vừa hôn đã nghiện, giống như mới nếm thử trái cấm căn bản không thể dừng lại được, Diệp Đồng thầm nghĩ phải xử lý thật tốt cáo già lẳng lơ này, cứ không thành thật, luôn muốn hớp hồn người khác, khiến người ta nhịn không được.
Đổi lại là trước đây, bị khiêu khích, Lâm Túc đã sớm đem Diệp Đồng tử hành tại chỗ, đừng nhìn bây giờ dáng vẻ công đầy khí thế của Diệp Đồng, kỳ thực Diệp Đồng chỉ là con cừu nhỏ không hề có sức chống cự, có thể lúc này cơ hội chưa đủ chín mùi, Lâm Túc cũng không nóng lòng, cô cảm thấy nên từng chút phá hủy phòng tuyến trong đáy lòng Diệp Đồng, đến khi lưỡng tình tương duyệt**, hai người mở rộng cửa lòng sẽ diễn ra tự nhiên.
**Hai bên đều có tình cảm với nhau
Vào lúc này, đôi chân trơn bóng trắng noãn của đôi bên nhẹ nhàng vuốt ve nhẹ nhàng cọ sát đối phương. Diệp Đồng đang bắt lấy gò má Lâm Túc hôn sâu, cũng không quên trách:
"Lâm Túc, sao chị hư hỏng như vậy..."
Hai tay Lâm Túc vỗ về lưng Diệp Đồng, không cam lòng tỏ ra yếu kém:
"Em cũng hư hỏng."
"Em hư chỗ nào..." Diệp Đồng cảm giác mình là người phụ nữ đàng hoàng, mặc dù có chút không biết xấu hổ nhưng đây là sự thật.
"Toàn thân trên dưới đều hư hỏng."
Hôn một trận, Diệp Đồng nói:
"Đó cũng là bị chị làm cho hư..."
"Vậy cùng nhau hư hỏng..."
"..."
Hư hỏng cũng không xê xích gì nhiều.
Hơi thở đôi bên quấn lấy nhau, không khí hít vào mang theo cảm giác nóng rực liên tục duy trì ở mức cao, hít thở ngày càng khó khăn, Lâm Túc buông tha đôi môi mềm của Diệp Đồng, ôm lấy eo Diệp Đồng ngồi dậy, thay đổi tư thế.
Hai người nhìn trực diện đối phương, Trên người Lâm Túc đầy dấu răng, đặc biệt bờ vai bị hàm răng kia 'ghé thăm' tối đa, dây đeo áo ngủ khêu gợi cũng bị đè ép mất trật tự, lộ ra cảnh xuân mà chỉ liếc mắt sẽ bị say mê đến thất điên bát đảo, Diệp Đồng cắn cắn môi.
"Có đau không?"
Đầu ngón tay của Diệp Đồng xoa xoa đầu vai Lâm Túc, giống như mang theo điện lưu lướt qua da thịt mềm mại khiến nó run rẩy.
Lâm Túc lắc đầu: "Không đau." ánh mắt sáng quắc, không chờ Diệp Đồng thở được mấy ngụm, nghiêng người chủ động hôn tới: "Rất thoải mái."
Quyền chủ động bị Lâm Túc đoạt đi, đầu lưỡi mềm ẩm ướt linh hoạt trượt vào, cùng cô quấn lấy dây dưa không rõ, chiếc lưỡi mềm xâm chiếm đoạt lấy dưỡng khí, bắt đầu một nụ hôn mới nồng nhiệt.
Dần dần động tình, tay Lâm Túc đã không tự chủ vói vào trong áo ngủ Diệp Đồng nhưng bị người ta đè lại:
"Tay chị đang đặt chỗ nào..."
"Ngoan, chị sờ thôi." hai tay vẫn bị đè chặt không nhúc nhích được.
"Không được..."
"Sờ một chút rất thoải mái." Lâm Túc vừa hôn vừa nhẹ giọng dỗ dành: "Em sẽ thích."
"Không nha..."Diệp Đồng thừa nhận môi lưỡi người kia muốn làm gì thì làm ở trong khoang miệng của mình, đứt quãng nói: "Chị quá xấu... luôn ăn hiếp lừa gạt em... em không tin chị nữa, lần sau cửa cũng không cho chị vào..."
Rõ ràng từ chối không cho Lâm Túc vào cửa, cuối cùng vẫn dẫn người ta về, sở dĩ nhẹ dạ là bởi vì Lâm Túc nói về bản thân quá đáng thương, cái gì mà 'Có em ở đó mới là nhà', còn cầu thu nhận gì đó, giả vờ thật đáng thương.
Lâm Túc túm lấy chiếc lưỡi thơm tho cắn xuống:
"Không cho chị vào, vậy sau này chị không đi."
"Chị dám..."
"Có gì chị không dám." Lâm Túc đè gáy Diệp Đồng để nụ hôn sâu thêm, nửa ngày sau: "Em có tin chị không?"
"...Tin chị mới là lạ."
Tuy rằng không thể tự kiềm chế nhưng cô vẫn đem lời trong lòng hỏi người kia:
"Chúng ta vẫn chưa bên nhau, làm như vầy có phải hơi cặn bã..."
Lâm Túc tiếp lời:
"Em hôn chị lại không chịu trách nhiệm, thật sự cặn bã."
"..." Diệp Đồng vồ lấy đầu lưỡi người kia cắn xuống: "Rõ ràng là chị chọc em trước, chị còn nói em cặn bã..."
"..."
Có vẻ rất có đạo lý, mọi người cùng nhau làm người cặn bã. Lời này từ miệng Lâm Túc nói ra, Diệp Đồng gần như đã miễn dịch, nhưng vấn đề này phải giải quyết, còn thiếu danh nghĩa chính thức.
Hai người nằm trên sofa rộng rãi, phòng khách vắng vẻ chỉ còn tiếng thở dốc khe khẽ, Lâm Túc co hai đầu gối lên, tạo thành tư thế nửa quỳ, bưng mặt Diệp Đồng để nụ hôn thêm sâu, hôn cực kỳ nghiêm túc, Diệp Đồng dần dần cảm giác hô hấp bị cướp đoạt, cả người bị mê hoặc choáng váng hoa mắt, cô yếu đuối ôm cổ Lâm Túc, mở mắt ra cũng không thấy rõ gương mặt kia.
Diệp Đồng đỏ mặt, vỗ lên lưng người kia:
"Không được, em không được..."
Vừa nói tiếp đã bị người kia hôn thở không nổi:
"Lâm Túc..."
Lâm Túc lưu luyến buông người kia ra, hôn lên gò má người kia:
"Thế này đã không được, không phải em nói cơ thể em tốt lắm sao?"
Rời khỏi đôi môi kia, Diệp Đồng thở hổn hển, chưa ổn định. Tham luyến hít vào không khí mới mẻ.
"Cơ thể em tốt..."
Diệp Đồng phản bác, chưa thở được mấy ngụm lại bị Lâm Túc nghiêng tới đè lên sofa, Lâm Túc đẩy những sợi tóc dài tản ra trên gò má Diệp Đồng, nhẹ giọng nói:
"Chúng ta tiếp tục."
Nói tiếp tục, nhưng cũng chưa tiếp tục hành động, đôi con người sâu thẳm nóng rực giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Diệp Đồng hiểu rõ ý tứ sau đó, cũng biết Lâm Túc đang trưng cầu sự đồng ý của cô, chờ hô hấp thông thuận, cô ngửa đầu nhìn Lâm Túc, giơ tay lên che miệng người kia, má đỏ vừa rút đi lập tức trở lại, cô nhỏ giọng nói:
"Hôm nay mới hết, đêm nay không thể."
Thoạt nhìn đã khôi phục như thường, độc tố trong cơ thể cũng được bài trừ rồi, nhưng để ngăn ngừa vạn nhất, cũng phải lo lắng sức khỏe cơ thể.
Sự nóng bỏng trong mắt Lâm Túc đã chậm rãi rút đi, cơ thể thả lõng mềm mại nằm trên người Diệp Đồng, ngẩng đầu hôn hôn Diệp Đồng, sau đó hai người ôm nhau, giọng Lâm Túc khàn khàn nói:
"Em thật hư hỏng..."
Cũng không biết ai chủ động trêu chọc, Diệp Đồng hít sâu một hơi, một tay ôm eo Lâm Túc, một tay chống người dậy, "Không hư bằng chị." cô vỗ về lưng Lâm Túc: "Ngày mai chẳng phải hẹn hò sao? Khuya lắm rồi, chúng ta đi ngủ."
Trong lòng Lâm Túc bất mãn vì chưa đủ, giơ chân nhẵn bóng cọ cọ thắt lưng Diệp Đồng, trong mắt toát ra vẻ quyến rũ câu người, khiến người ta nhộn nhạo trong lòng.
Diệp Đồng trợn tròn mắt, hô hấp bị kìm hãm, còn chưa mở miệng nói gì, Lâm Túc trêu chọc xong liền thu lại, nghiêng người tiến đến bên tai Diệp Đồng, ngậm lấy vành tai dịu dàng hỏi:
"Tối mai được không?"
Diệp Đồng đỏ mặt, ánh mắt quét qua vết cắn trên người Lâm Túc, mặt càng đỏ thêm vài phần, cô cúi đầu há miệng vừa nói vừa cắn thêm vài dấu răng nhàn nhạt trên vai Lâm Túc, ánh mắt hơi cáu:
"Lão già không đứng đắn..."
"Em không vui?" Lâm Túc nói: "Em có phản ứng nha."
"Chị không quyến rũ em... em..." có thể không phản ứng à... Diệp Đồng nhìn thấy trêu đùa trong ánh mắt người kia, cô xấu hổ nói, kéo người kia đứng lên: "Đi đi, hồ ly tinh, ngủ."
Diệp Đồng vừa đứng vững, một đôi tay bỗng dưng đưa qua ôm lấy cô, hai chân rời khỏi mặt đất treo lơ lửng, làm Diệp Đồng sợ suýt chút nữa hét lên, cô vô thức ôm chặt cổ Lâm Túc: "..."
Lâm Túc ôm Diệp Đồng lên đi thẳng về phía phòng ngủ chính, tim Diệp Đồng gia tốc 'thình thịch thình thịch', kéo áo ngủ người kia khẩn trương:
"Em nặng lắm, chị mau buông em xuống."
"Đừng quên, chị từng học tán thủ*." Lâm Túc nhíu mày, đi vào phòng ngủ sau đó dùng chân cong lên thuận thế đóng cửa lại, cơ thể cô sức miễn dịch kém không có nghĩa cô không sức lực, huống chi cơ thể Diệp Đồng không nặng lắm, ôm nhẹ bỗng.
* 散打: được biết đến như là Quyền anh Trung Quốc hoặc là Kickboxing Trung Quốc.
"Bao nhiêu năm rồi còn bày đặt tán thủ, chị đem mấy khớp xương già nua ra thị uy anh hùng, đừng để em té ngã." Diệp Đồng nhịn không được chê cười người kia.
Lâm Túc gật đầu: "Cũng không biết là ai, trước đây mỗi ngày đều muốn chị ôm công chúa, không ôm thì không vui, có phải em không?" Vừa nói vừa đặt Diệp Đồng lên giường, đầu vai bị cắn, Diệp Đồng phản bác:
"Nói bậy, không phải em nha."
Diệp Đồng nhìn thấy Lâm Túc leo lên giường, cô kéo chăn được xếp ngay ngắn ở bên cạnh đắp lên, nhích qua mép giường bên kia, đưa tay tắt đèn:
"Chị ngủ nép qua bên kia, chúng ta mỗi người ngủ một bên."
"Được thôi." Lâm Túc cong môi: "Dù sao em ngủ say rồi sẽ tự mình nhào tới."
"..."
Tốn công vô ích, buổi sáng mỗi lần thức dậy, Diệp Đồng đều phát hiện mình ở trong lòng người kia, ngủ rồi nói không rõ ai là người chủ động.
Vì vậy, Diệp Đồng từ bỏ giãy dụa, tùy ý người phía sau nhích tới gần mình, một tay Lâm Túc lướt qua cổ Diệp Đồng, tay kia đưa tới ôm lấy eo Diệp Đồng, từ phía sau ôm Diệp Đồng vào lòng mình.
Hai người không nói lời nào, yên lặng chỉ có tiếng hít thở liên tục, ôm một hồi. Diệp Đồng không còn quá buồn ngủ, trong đầu đều là hình ảnh vừa rồi nhiệt tình kịch liệt hôn nhau, cùng Lâm Túc hôn môi rất thoải mái, ham muốn cũng rất mãnh liệt.
Cô biết Lâm Túc nhịn thật lâu, 3 năm cấm dục chưa từng tìm người khác, đồng dạng cô cũng vậy, hai người tự nhiên đều có nhu cầu sinh lý.
Nếu không phải là không tiện... Diệp Đồng sờ gò má, quá nóng.
"Ngày mai hẹn hò, chúng ta đi chỗ nào chơi?" Lâm Túc mở miệng hỏi Diệp Đồng, đầu ngón tay lành lạnh lúc lơ đãng chạm vào gò má Diệp Đồng: "Em đang nghĩ gì, mặt đỏ vậy?"
"..." Diệp Đồng kéo tay người kia ra: "Không có nghĩ gì." Đổi chủ đề: "Chị cảm thấy muốn đi chơi chỗ nào, em chưa nghĩ ra." Quá đột ngột không có thời gian suy xét vấn đề này.
Yên tĩnh.
Sau đó Lâm Túc nhỏ giọng hỏi:
"Em theo chị về nhà được không?"
Nhà Lâm Túc có mấy cái, trong nhất thời Diệp Đồng không có phản ứng, trả lời:
"Về nhà nào?"
"Ngốc." Lâm Túc nhích nửa người trên, tìm đến lỗ tai Diệp Đồng, nói nhỏ từng chữ: "Nhà của chúng ta."
Đó là là căn nhà ở tiểu khu Huy Hoàng kế bên.
"Ừ... để em suy nghĩ."
"Chị muốn ăn món em làm, ngày mai em về nhà làm cho chị ăn được không?" Lâm Túc lắc lắc người Diệp Đồng, Diệp Đồng nhẹ giọng trả lời: "Ở đây em cũng có thể nấu cho chị ăn."
Lâm Túc:
"Không giống nhau."
"..." Diệp Đồng nhắm mắt lại: "Có gì không giống?"
"Đó là nhà của chúng ta."
Nhà, nhà của hai người... ký ức thoáng cái quay trở về nhiều năm trước, trong nháy mắt liền hiện lên, lại bị cô đúng lúc ngăn lại, đêm khuya dễ đa sầu đa cảm, tránh né cũng không giải quyết được vấn đề, Diệp Đồng ở trong lòng thở dài:
"Được rồi, mau đi ngủ."
"Em đồng ý?"
Có thể không đồng ý sao, Diệp Đồng ừ một tiếng, cảm giác được người phía sau vui mừng, không cần quay đầu lại cũng biết Lâm Túc mặt mày rạng rỡ nở nụ cười, cô cúi đầu lặp lại hai chữ: 'Về nhà.'
Lời nỉ non này hầu như không thể nghe thấy, Lâm Túc cũng không nghe thấy, ôm cô sát tới hôn lên khắp nơi, chỉ là tư thế này không quá tiện, cô bèn trở mình, Lâm Túc vòng qua Diệp Đồng trực tiếp hôn lên trán Diệp Đồng, giữa lông mày và gương mặt, từng chút từng chút hôn xuống, giống như chỉ có hôn mới có thể biểu đạt được nỗi vui mừng của cô bây giờ, mất đi rồi có lại được, rất cẩn trọng.
Diệp Đồng cũng để người kia tùy ý hôn mình, chờ người kia hôn được rồi thì dừng lại. Lúc này mới ngẩng đầu lên hôn một cái lên trán Lâm Túc.
"Ngốc."
Lâm Túc lão luyện không hề ngốc, một tay cô vuốt ve mái tóc Diệp Đồng, trong ánh sáng mập mờ lộ ra hàm răng trắng bóng, cô nhìn đôi mắt hoa đào cong cong kia, ánh mắt dịu dàng:
"Chúng ta về nhà tiếp tục được không?"
"..."
Cái miệng này, miệng quỷ gạt người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.