Có thu nhận hay không không quan trọng, quan trọng là hai chữ 'về nhà'... bởi vì nơi có Diệp Đồng mới là nhà của cô. Lâm Túc lần thứ hai từ nhà vệ sinh trở về phòng riêng thì dấu răng đã được che giấu, tiếng cười đùa trò chuyện của hai người truyền đến thật vui vẻ, nhưng thật không trùng hợp, Quý Quỳnh thấy cô quay lại, chỉ trò chuyện vài câu liền kết thúc buổi tiệc này. "Diệp tiểu thư." Quý Quỳnh đi đến trước mặt Diệp Đồng, vươn tay ra, nở nụ cười đầy dịu dàng: "Chúng ta lần sau gặp lại." "Em chờ mong lần sau, Quý tiểu thư sớm nghỉ ngơi, bên em đi trước." Diệp Đồng dùng nụ cười khẽ đáp lại, mà Lâm Túc đứng bên cạnh chỉ thản nhiên gật đầu với Quý Quỳnh. Đêm nay tìm người đại diện thuận lợi kết thúc, tàn tiệc mọi người từ phòng đi ra, Diệp Đồng thở phào nhẹ nhõm, thật ra đối mặt với Quý Quỳnh không ra vẻ đại minh tinh, thật sự thoải mái không có áp lực gì, để cho cô cảm thấy ngượng ngùng chính là chuyện Quý Quỳnh nhắc tới bữa tiệc hữu nghị ở trường, dùng giọng tán thưởng thể hiện sùng bái cô, Quý Quỳnh thích cô gái trẻ đánh trống đó. Đi đền đại sảnh, Lâm Túc đưa tay nắm lấy tay phải của Diệp Đồng, hỏi: "Hai người vừa nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?" Diệp Đồng nghiêng đầu nhìn người kia: "Nói về thời đi học chị cực kì được theo đuổi, một đống fangirl fanboy, thư tình bay đầy trời." "..." Trong không khí phảng phất tràn ngập mùi chua. Đây là sự thật, vừa là học bá vừa là bạch phú mỹ ai không thích nhưng Lâm Túc và Diệp Đồng không giống nhau, Diệp Đồng tính tình ôn hòa, gần gũi kết giao bạn bè, Lâm Túc thì tính tình lạnh lùng từ chối người ta, một ánh mắt cũng lạnh như băng ai dám nhào tới. Quá chua, cô lo lắng về nhà sẽ bị xử lý, dục vọng muốn sống mãnh liệt khiến cho Lâm Túc tiến đến bên tai Diệp Đồng dịu dàng nói: "Chị chỉ thích em." Diệp Đồng nghe thấy câu này, ở chỗ không thể nhìn thấy mặt mày vui vẻ, cô cảm giác được Lâm Túc nhìn chằm chằm, vẫn như cũ nhìn chằm chằm mặt không đổi sắc, khóe miệng chuyển động oh một tiếng xem như đáp lại. Ra khỏi khách sạn, lên xe, Lâm Túc nhìn thấy Diệp Đồng ngồi chỗ cạnh cửa sổ, đóng cửa xe, trực tiếp dịch người sát đến chỗ Diệp Đồng ngồi, Diệp Đồng quay qua nhìn người kia một cái, ngược lại không nói gì. Bên trong xe mở đèn, hai người sát bên nhau, nhất cử nhất động đều nhìn thấy cực kì rõ ràng, mắt Diệp Đồng thấy Lâm Túc xốc áo khoác của cô lên, đem bàn tay đặt lên bụng cô, cằm đặt trên đầu vai cô, giọng điệu khe khẽ: "Ủ tay." Một cảm giác lành lành xâm nhập vào áo sơ mi, cảm giác lạnh lẽo và ấm áp giao nhau rồi nhanh chóng thích ứng được, tay Lâm Túc thành thật dán lên bụng phẳng của Diệp Đồng không có lộn xộn, Diệp Đồng quay đầu ánh mắt tiến vào đôi con ngươi sâu thẳm khiến người ta choáng váng hãm sâu vào, không giống lần đi công tác uống say đến kéo áo cô ra, Diệp Đồng giơ tay trước tiên xoa xoa tay Lâm Túc, hơi lạnh, kéo áo khoác đắp lại để tùy người kia. "Chị, trở về khu Kim Bích đúng không?" Trương Minh Tề khởi động xe thuận miệng hỏi. "Ừ." Diệp Đồng trả lời, chợt nhớ tới chuyện của em họ: "Minh Tề, Phỉ Phỉ đã quen ở chỗ em chưa? Mấy ngày nay chị khá bận, có thể không có thời gian đến thăm em ấy." Lâm Túc mở miệng trước: "Ngày mai cuối tuần, em có thể về thăm nhà." "Đúng vậy đó chị." Vừa nghe thấy lời của gia chủ, Trương Minh Tề khôn khéo phụ họa: "Quản gia Lâm cứ luôn nhắc sao chị vẫn chưa về nhà." Diệp Đồng vừa nghe liền sửng sốt, mấy ngày trước tới Lâm gia nếu không phải quản gia Lâm nói cho cô biết rất nhiều chuyện, cũng không biết bị giấu giếm đến bao lâu, về phần bị người Lâm gia hối thúc về nhà, trong lòng Diệp Đồng tăng thêm vài phần nghi ngờ, nghiêng đầu liếc nhìn Lâm Túc. "Ngày mai không đi làm hãy nói." Hơn 10 phút chạy xe, chiếc xe màu đen có rèm che chạy đến tiểu khu Kim Bích. Xe ngừng lại, cùng nhau xuống xe. Lâm Túc đứng ở đối diện chờ, Diệp Đồng đóng cửa vòng qua đầu xe đi về phía cô, hai người dắt tay nhau đi đến thang máy, Diệp Đồng hỏi Lâm Túc: "Bây giờ Lâm gia không phản đối sao?" Vấn đề này từ đầu đến cuối đều nghiêm trọng, nhưng chung quy hai người đều phải đối mặt, bởi vì Lâm gia phản đối khiến cho hai người trải qua biết bao đau khổ cũng như tách ra nhiều năm nhưng bây giờ mỗi lần mở miệng đều gọi cô là 'Phu nhân', giống như cô là người một nhà, Diệp Đồng dù nghĩ thế nào cũng không thông, thái độ Lâm gia chuyển biến long trời lở đất, cũng không thể không hỏi người bên cạnh này. Lâm Túc vô thức dắt tay cô, bấm số tầng thang máy lúc này mới Ừm một tiếng, trả lời: "Ai phản đối cũng vô dụng, chị là chủ nhà." Quên đi, Lâm Túc cụp mắt: "Vậy anh chị thì sao, anh ấy phản đối không?" "Không phản đối, anh ấy rất ủng hộ." Lâm Túc nghiêng người mặt đối mặt nhìn Diệp Đồng: "Hơn nữa, anh ấy hi vọng em mau chóng gả vào nhà." Diệp Đồng trợn tròn mắt, giơ tay chọt chọt hõm vai người kia, cô không dám tin tưởng: "Thật hay giả, chị đừng gạt em." Lâm Túc cười khẽ: "Không gạt em, em là phu nhân của gia chủ được Lâm gia thừa nhận." Cô nhìn vào mắt Diệp Đồng, nhấn mạnh từng chữ: "Cũng là phu nhân của chị-Lâm Túc." Đổi lại là người khác nói những lời này, Diệp Đồng không hề có chút gợn sóng, nhưng từ miệng Lâm Túc nói ra, quả thật chọc tới da đầu tê dại... lỗ tai Diệp Đồng nóng lên, ánh mắt dời qua chỗ khác nhìn về phía gương chiếu hậu, nào ngờ người bên cạnh kia cứ dán tới, Lâm Túc ôm eo Diệp Đồng, nghiêng qua cười khẽ bên tai cô: "Ở Lâm gia, em chính là Lâm phu nhân- phu nhân của gia chủ." Lỗ tai Diệp Đồng đỏ hơn, phản ứng rất kịp thời: "Sao không phải là Diệp phu nhân?" ánh sáng lóe lên, cô giơ tay chọt chọt hõm vai Lâm Túc: "Chẳng phải chị ở rể nhà em à?" Lâm Túc thản nhiên gật đầu: "Vậy em phải cưới chị." "..." Lại giở trò cũ nữa, chiêu này quá thâm. "Em không thèm cưới chị." Diệp Đồng nói: "Cưới không nổi." Cô quay mặt qua chỗ khác không nhìn Lâm Túc, bồi thêm một câu: "Lễ hỏi rất cao." Một tay Lâm Túc ôm lấy Diệp Đồng, cúi đầu nhẹ nhàng cắn tai Diệp Đồng: "Không cần lễ hỏi, đưa lại cho em luôn, chịu không?" "Hóa ra có chuyện tốt của từ trên trời rơi xuống à." Góc thang máy có camera, Diệp Đồng đẩy người kia ra, đứng ngay ngắn, cười như không cười: "Em còn chưa xử lý chị." Đến nhà rồi, Lâm Túc gật đầu: "Em nghĩ xử lý chị thế nào chị đều tùy ý em." Ánh mắt Diệp Đồng quét qua người kia vài lần, trên người Lâm Túc là bộ tây trang màu đen được may riêng vừa người, bên trong là áo sơ mi trắng, phía dưới là quần tây thẳng tắp, rất thoải mái lại khôn khéo lưu loát, từng chi tiết cẩn thận tỉ mỉ, phô diễn đường cong cũng như khí chất bất đồng với phong cách quyến rũ kia, không thể không thừa nhận năng lực khống chế của Lâm Túc siêu mạnh mặc cái gì cũng đẹp mắt. "Tém cái vẻ mê gái lại, về nhà cho em xem đã luôn." Lâm Túc cong môi cười, nắm tay Diệp Đồng rời khỏi thang máy. Hai người vừa vào cửa, Lâm Túc vừa thay dép bông, Diệp Đồng liền cảnh cáo: "Đêm nay tạm thời thu nhận chị, không được làm bậy, ngoan ngoãn ngủ ở phòng khách của chị." Lâm Túc nhìn thoáng qua phòng ngủ chính: "Em nỡ để chị một mình phòng không gối chiếc?" "..." Diệp Đồng mặc kệ người kia, cởi áo khoác treo lên, xoay người đi đến phòng bếp: "Chị tắm trước đi, em luộc mấy quả trứng gà cho chị xoa mặt, ngày mai dấu răng sẽ hết." Lâm Túc nhìn dáng người nhỏ nhắn trong bếp, thu hồi tầm mắt cất bước đi về phía phòng ngủ, Diệp Đồng là người nhẹ dạ thiện lương, ngoài miệng không thừa nhận nhưng thật ra trong lòng đã tiếp nhận, không phải thì sẽ không cho cô theo về nhà, có đôi khi khẩu thị tâm phi*. *Nói một đằng làm một nẻo. Khoảng 5 phút, Diệp Đồng đun nước thả 5 quả trứng gà vào nấu rồi rời khỏi bếp, cúi đầu nhìn đồng hồ. Hơn 10 giờ. Phòng tắm chính bị Lâm Túc chiếm, Diệp Đồng đành cầm áo ngủ đi ra phòng khách tắm, hơn nửa tiếng, cô thoải mái tắm xong, dùng khăn mặt lau mái tóc còn ướt, vừa đi ra liền thấy Lâm Túc ngồi ở sofa phòng khách. Lâm Túc ở thư phòng chọn tờ báo xem, nghe thấy tiếng bước chân quay đầu qua nhìn. "..." Diệp Đồng yên lặng lướt qua Lâm Túc đi tới nhà bếp, trên người người phụ nữ kia mặc áo ngủ cực kỳ gợi cảm, lộ tay lộ chân, đôi chân dài trắng như tuyết, cô liếc mắt nhìn vài giây, cảm thấy bản thân không có ý tốt. Năm quả trứng gà luộc để xoa mặt nấu xong, Diệp Đồng bưng ra phòng khách, ánh mắt liếc nhìn má trái của Lâm Túc, mấy tiếng trôi qua đã khôi phục rồi, dấu răng nhàn nhạt liếc mắt rất khó nhìn ra, cô không dùng nhiều lực. Lâm Túc ngẩng đầu nhìn chén trên bàn, gác tờ báo qua một bên, Diệp Đồng cầm một quả lên bóc vỏ, lột sạch đưa cho Lâm Túc: "Xoa nhanh đi, chậm trễ không tốt." "Chị không nhìn thấy, em giúp chị xoa đi." Lâm Túc đứng lên đi đến bên cạnh cô ngồi xuống. "..." Diệp Đồng nói: "Bên cạnh chị có gương kìa." "Em cắn, em phải chịu trách nhiệm với chị." Diệp Đồng: "Già mồm cãi láo." Cô cầm trứng gà xoa lên dấu răng bên má trái Lâm Túc, hành động nhẹ nhàng dịu dàng xoa qua lại. Hai người ngồi rất gần, trong hơi thở thơm mát có một cổ khí khiến người ta vui vẻ, vừa ngửi thấy liền say vài phần, Diệp Đồng vừa giúp Lâm Túc xoa mặt vừa ổn định hơi thở, Lâm Túc mặc váy ngủ dây đeo mùa hè, rút đi hơi thở lạnh lùng thay vào đó là vẻ gợi cảm dịu dàng quyến rũ, góc cạnh gò má tinh xảo, Diệp Đồng chỉ vừa nhìn, ánh mắt giống như bị ma quỷ sai khiến khiến cho cô kiềm lòng không đậu dời xuống vạt áo mở rộng kia. Trong đầu không tự chủ được hiện cảnh ngày kia đè Lâm Túc hôn nhiệt tình, mặt Diệp Đồng nóng lên, yếu hầu lên xuống, ánh mắt rơi vào đôi chân cân xứng trắng trẻo bóng loáng kia, trong lòng suy nghĩ có phải Lâm Túc cố ý mặc thành như vậy... Lâm Túc chợt mở miệng, làm Diệp Đồng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, như bị bắt gặp nhìn trộm, nhịp tim không khống chế được gia tốc thình thịch, vẻ mặt giống như không có việc gì. "Không cần đi, bận rộn nhiều ngày rồi, nghỉ ngơi chút." "Ngày mai chúng ta hẹn hò nha?" Lâm Túc quay đầu nhìn Diệp Đồng, ánh mắt trong trẻo. Theo hành động của Lâm Túc, cô mặc váy ngủ cũng không bó sát người, vạt áo càng lúc càng mở rộng, loáng thoáng nhìn thấy được đường cong, Diệp Đồng bị kích thích vẻ mê gái, ma xui quỷ khiến liền trả lời: "Được, ngày mai hẹn hò." Trong mắt Lâm Túc lóe lên ý cười, giơ tay lên siết chặt cổ tay Diệp Đồng, nghiêng người đến cố ý làm ra những hành động hư hỏng như thổi khí nóng vào tai Diệp Đồng, giọng 'đầu độc' lòng người: "Chị đẹp không?" "Ừm..." Ánh mắt Diệp Đồng chưa từng rời khỏi ra vạt áo: "Đẹp." Trứng gà được cô đặt xuống bàn trà, Lâm Túc chậm rãi nghiêng qua đè Diệp Đồng: "Cho em xem thứ đẹp hơn nữa, được không?" Giọng điệu này giống như bà dì biến thái lừa gạt trẻ nhỏ, Diệp Đồng đã bị Lâm Túc mê hoặc không còn hình dạng, soạt một cái mặt đỏ lên, vô thức ngửa người ra sau. Nào ngờ một tay bị Lâm Túc nắm lấy, Diệp Đồng không nhúc nhích được, Lâm Túc kéo tay cô nhẹ nhàng đặt lên chân của mình, trong mắt hiện ra vẻ quyến rũ trí mạng dụ người: "Có muốn sờ không?" Đầu ngón tay chạm vào da thịt mềm mại nhẵn nhụi giống như muốn bốc cháy, một ngọn lửa đốt cháy trong lòng khiến cho miệng lưỡi cô khô khốc: "Lâm Túc..." Lâm Túc thả tay Diệp Đồng ra, đặt tay người kia lên đùi, hai tay lướt qua eo Diệp Đồng thuận thế nghiêng xuống nằm lên sofa, dùng tư thế chủ động mời chào để Diệp Đồng nằm trên người mình: "Đừng nhịn, sờ đi, thoải mái lắm." "Sao chị lại như vậy..." Diệp Đồng cắn môi, thật sự nghe không ra được chữ cuối cùng, nghẹn tới mức đỏ bừng. "Hữm?" hai tay Lâm Túc âm thầm chui vào áo ngủ Diệp Đồng, ngửa đầu nói khẽ bên tay Diệp Đồng: "Chẳng phải trước đây em thích chị như vậy sao?" Hai má Diệp Đồng đỏ ửng lên, tay đặt trong tay Lâm Túc nhất thời động không được không động cũng không được, tay kia chống bên cạnh sofa, cúi đầu cắn bờ vai thơm của người kia, chưa hết giận lại cắn cái nữa, lưu lại dấu răng nhàn nhạt, da thịt Lâm Túc như tuyết mùi hương thoảng thoảng khiến cho người ta ngửi thấy liền say mê, mùi hương thật mê người, Diệp Đồng cắn rồi lại cắn. "Chị câu dẫn em..." từ đầu đến cuối đều dính phải chiêu này, không có ngoại lệ, bất kể là trước kia hay bây giờ. "Ừm..." Lâm Túc ngửa đầu, mái tóc xoăn dài trên áo choàng tản ra, phủ khắp gối, có vài sợi rũ xuống: "Thích không?" Cực kì thích. Cơ hội tốt như vậy... lần nào cáo già cũng câu dẫn cô, xem cô đáp trả cáo già thế nào nè. Diệp Đồng thay đổi hành động, chỗ lộ ra ngoài toàn bộ đều cắn qua một lần, từ trên xuống dưới, cắt tới cả người Lâm Túc run lên, cô ôm lấy Diệp Đồng, nức nở hu hu nói: "Đồng bảo, em hư." "Không hư như chị, chị đã hư hỏng từ trong xương rồi." trong mắt Diệp Đồng bốc lửa, mơ hồ ẩn giấu sự ranh ma đã thực hiện được, cô cúi đầu cắn, nhẹ giọng nói: "Xem em thu thập chị thế nào đây nè..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]