Khuôn mặt Lục Tư Thần cau có.
“Ngồi dậy.”
Anh lớn tiếng.
Cố Manh Manh vừa mới tỉnh, cả người đều mơ mơ màng màng.
Cô mở miệng, thanh âm rất mềm: “Không muốn…”
Lục Tư Thần chỉ cảm thấy lưng nhồn nhội.
Anh cau mày, dần dần không vui: “Cố Manh Manh, cô ngồi đàng hoàng cho cô!”
“Thắt lưng đau quá…”
Cố Manh Manh nói một câu, từ từ chống hai tay lên bắp đùi người đàn ông, sau đó muốn mượn lực ngồi xuống.
Hết lần này đến lần khác, cô có chút sơ ý, một tay liền tuột xuống.
Sau đó, cô theo bản năng mà quay lại, vừa hay thấy cái quái gì đó.
Toàn bộ biểu cảm của Lục Tư Thần thay đổi ngay lập tứ!
c “Cố Manh Manh!”
Anh nỗi giận, một tay xốc cỗ áo cô gái lên, không ôn nhu vứt cô xuống chỗ ngồi bên kia.
Cố Manh Manh trải qua một màng như vậy, lập tức liền tỉnh hẳn, Cô há miệng, giơ tay ra nắm, dập đầu dập đầu nói: “A, cái đó, tôi, tôi không phải cố ý, tôi chỉ là…”
“Câm miệng!”
Người đàn ông quát kêu ngưng lại.
Có Manh Manh lại lập tức ngậm miệng lại, thành thành thật thật không lên tiếng nữa.
Chỉ là cô vẫn là giơ tay phạm sai lên, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều rất lúng túng.
Cô do dự hồi lâu, lại lấy dũng khí nói câu: “Tôi, tôi muốn rửa tay…”
Lục Tư Thần trừng mắt về phía cô.
Cố Manh Manh tháy thế, lập tức không có dám lên tiếng.
Lúc đến Lâm thị, đã là buôi chiều.
Tài xế trực tiếp lái xe đến địa điểm hội nghị, sau khi xe có rèm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cung-chieu-nhe-mot-chut/1671410/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.