Sau khi đi được ba tiếng, sắc trời còn sớm, Lục Tư Thần vừa cùng thư ký nói chuyện, vừa đi qua phố ăn vặt.
Cố Manh Manh theo ở phía sau, không ngừng nhìn chung quanh.
Sau một lát, cô bỗng nhiên hô: “Lục Tư Thần!”
Phía trước, người đàn ông nghe thấy, không khỏi đứng vững.
Anh quay đầu nhìn lại cô gái, nói: “Làm sao vậy?”
Cố Manh Manh hướng về phía anh cười, đặc biệt xán lạn: “Tôi muốn ăn mút…”
Lục Tư Thần làm mặt lạnh.
“Đem lời của tôi gió thoảng bên tai sao?”
Cố Manh Manh chắp hai tay, tội nghiệp: “Tôi chỉ ăn một cái, có được hay không?”
“Qua đây!”
Lục Tư Thần hướng về phía cô vẫy tay.
Cố Manh Manh đứng tại chỗ, không hề động đầy.
Cô phòng bị nhìn người đàn ông: “Để làm chỉ?”
Lục Tư Thần mỉm cười, tính nhẫn nại vô cùng tốt: “Tới, cô qua trước đi!”
“Hừ..”
Cố Manh Manh phồng miệng, đầu tiên là nghiêng đầu suy tư một chút.
Cô mơ hồ nhìn người đàn ông, sau khi xác nhận trên mặt anh không có chút tức giận, lúc này mới từ từ đi tới.
Lục Tư Thần hướng về phía cô vươn tay: “Tới đây!”
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Cố Manh Manh nheo đôi lông mi thanh tú, ánh mắt nhìn chằm chằm bàn tay của anh.
Lục Tư Thần nói: “Nhiều người ở đây, nắm lấy tôi sẽ không bị lạc.”
Cố Manh Manh cảm thấy rất có đạo lý, vì vậy nắm lấy bàn tay to lớn của anh.
Sau đó, cô lại tiếp tục hỏi: “Anh muốn dẫn tôi đi mua mứt quýt sao?”
“Không cho phép ăn đồ ngọt!”
Lục Tư Thần trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cung-chieu-nhe-mot-chut/1671411/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.