Cố Manh Manh ngơ ngắn.
“Có chuyện gì?”
Lục Tư Thần nhìn cô hỏi.
Cố Manh Manh lên tiếng, cười nói: “Lục Tư Thần, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”
Phía trước, thư ký đã miệng, không dám quấy rầy cuộc nói chuyện của hai vợ chồng họ.
“Hỏi đỉ.”
Lục Tư Thần gật đầu.
Cố Manh Manh gương mặt nịnh nọt: “Anh năm nay bao nhiêu tuổi a?”
Lục Tư Thần: “…”
Cố Manh Manh nháy mắt một cái, tiếp tục nói: “Mong anh bỏ qua, tôi chỉ là hiếu kỳ chút thôi, nếu như anh không muốn nói, tôi sẽ không hỏi.”
Lục Tư Thần hé môi: “Tôi và cô cầm tỉnh giống nhau!”
Cố Manh Manh há to miệng.
Cô kinh ngạc không thôi: “A, anh lớn hơn tôi một con giáp?”
Dùng một chút, cô như là đang suy nghĩ kĩ cái gì đó, gật gật đầu nói: “Thảo nào anh ngay cả từ thông dụng trên internet cũng không biết, thì ra là thế! Nhưng, tuổi của anh đúng là có chút lớn!”
Lục Tư Thần nội thương.
“Cô cảm thấy tôi lớn tuổi?”
Anh chỉ vào bản thân.
Anh tung hoành thương giới nhiều năm như vậy, dưới thương trường khắc nghiệp như vậy, từ tốt xấu gì cũng nghe qua.
Nhưng mà, đây tuyệt đối là lần đầu tiên anh nghe được có người nói anh lớn tuổi!
Lúc này, giọng Có Manh Manh vang lên: “Nói thật, tuổi của anh đúng là có chút lớn, thế nhưng bản thân anh thoạt nhìn không có vẻ già chút nào, lúc tôi lần đầu tiên nhìn thấy anh, còn tưởng rằng anh chỉ có hơn hai mươi tuổi.”
Lục Tư Thần giật giật khóe miệng.
Anh mở miệng nói: “Năm ngoái tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cung-chieu-nhe-mot-chut/1671404/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.