Lúc ăn cơm, Lục Tử Diễm luôn nhìn Cố Manh Manh, anh ta giống như là rất hiếu kỳ, lại giống như có cảm giác cũng không rõ lắm.
So với Lục Tư Thần có vẻ bình tĩnh rất nhiều.
Anh nhìn thoáng qua Cố Manh Manh đang vùi đầu ngoan ngoãn ăn cơm, bỗng nhiên lại cảm thấy nha đầu này lúc không nói chuyện, vẫn có chút khiên người ta thích.
“Anh, vị này thực sự là chị dâu?”
Lục Tử Diễm mở miệng hỏi.
Mặc kệ thế nào, anh vẫn cảm thấy khó có thể tin, tiêu nha đầu này thấy thế nào cũng không giống là thứ mà Lục Tư Thần ăn.
Bên này, Lục Tư Thần “ừ” một tiếng, nhàn nhạt nói: “Đây là con gái Cố gia.”
Lục Tử Diễm nghe vậy, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Anh không thể tin nói rằng: “Ông nội thật đúng là kêu anh cưới con gái Cố gia? Ò, trời ơi, ân tình này có phải khá lớn, ngay cả hạnh phúc cả đời của cháu trai cũng lấy ra đỡ, lợi hại.”
Lục Tư Thần không nói chuyện.
Bởi vì, anh đột nhiên lại phát hiện Cố Manh Manh lúc đang dùng cơm có một thói quen.
Tiểu nha đầu này dường như không thích ăn cà rốt, cô hầu như ăn tất cả đồ ăn, nhưng duy chỉ có dĩa cà rốt xào, cô ngay cả một miếng cũng không đụng.
“Cố Manh Manh!”
Anh đã mở miệng.
Cố Manh Manh ngắng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng sủa: “Hả?”
Lục Tư Thần ra lệnh: “Không cho phép kén ăn, ăn chút cà rốt Quả nhiên, Cố Manh Manh vừa nghe nói như vậy, cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cung-chieu-nhe-mot-chut/1671405/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.