Trong trường học, Thẩm Sơ Tuyết đã tới lớp sớm, nhìn thấy Cố Manh Manh tới, vội vã hướng phía cô vẫy tay.
“Manh Manh! Cố Manh Manh!”
“Này, làm gì vậy?”
Cố Manh Manh đi tới, vừa để cặp xuống, vừa nhìn chỗ Thắm Sơ Tuyết.
Thẩm Sơ Tuyết cười thần bí.
“Cậu thử đoán xem.”
“Cái gì vậy?”
Cố Manh Manh nhíu lông mi.
“Keng keng keng!”
Thâm Sơ Tuyết bỗng nhiên từ trong ngăn kéo lấy ra một tắm vé vào cửa.
Đầu tiên Cố Manh Manh sửng sốt, lập tức kinh hô.
“A, cậu thực sự lầy được!”
“Cho cậu.”
Thẩm Sơ Tuyết đưa tắm vé cho cô.
Cố Manh Manh nhận lấy, kích động không thôi.
Cô cúi đầu nhìn tắm vé vào cửa trong tay, dường như chưa kịp hoàn hồn.
Thẩm Sơ Tuyết tháy thé, không khỏi liếc mắt.
“Chị hai, có thịch không?”
“Ừm ừm.”
Cố Manh Manh gật đầu.
Cô ấy cầm vé trên tay, có chút không tin: “Mình rất thích Kiều Tử, trước đây mình luôn muốn đến xem buổi hòa nhạc của anh ấy, và lần này cuối cùng mình cũng có thể mơ đến điều đó! Sơ Tuyết, thực sự cảm ơn cậu cảm ơn cậu…”
Thẩm Sơ Tuyết vẫy vẫy tay thôi.
Cô cười nói: “Ai nha, chỉ là việc nhỏ thôi, không cần khách khí với mình thế.”
Lúc này, Cố Manh Manh đã dần dần bình tĩnh lại.
Cô tiếp tục nói: “Cái đó, còn có giá vé, cậu cứ yên tâm, mình sẽ cậu sớm nhất có thể.”
Thẩm Sơ Tuyết cố ý cúi mặt xuống.
“Khách khí với mình chỉ vậy?”
“Ý mình không phải như vậy…”
Cố Manh Manh có chút gấp, cô liền vội vàng giải thích: “Sơ Tuyết, mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cung-chieu-nhe-mot-chut/1671403/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.