"Vân Hề, nếu em có thể nghĩ ra biện pháp nào hay hơn hoặc chị có thể tranh thủ thì chị sẵn sàng rời đi. Em không thể nôn nóng đến mức muốn đẩy chị vào chỗ chết được."
Vân Tịch đanh thép đáp lại trước câu nói của Vân Hề.
Bên kia liền phát ra tiếng chậc đầy bực bội của Vân Hể, cô ta nói:
"Sao tôi muốn đẩy chị vào chỗ chết chứ? Chỉ là giả vờ thôi, sao mà chết thật được? Cứ giả vờ cho qua rồi tôi vào được căn nhà đó không phải là được rồi sao?"
Chuyện Vân gia có hai chị em giống nhau như đúc không phải ai cũng biết, ngay mà người làm ở Bạch Cảnh cũng chẳng hay biết, vì thế Vân Hề không thể lỗ mãng xông vào Bạch Cảnh trong khi Vân Tịch ở đây được. Khi ấy chuyện này sẽ chẳng thể giấu nổi, người ngoài sẽ biết chuyện tráo cô dâu, như vậy bao công sức che dấu sẽ đổ sông đổ bể cả.
Vì vậy cả hai người mới tìm cơ hội để tráo đổi, thế nhưng lúc này Vân Hề lại gấp rút đến mức muốn đẩy cô vào con đường chết. Tuy ngoài miệng nói sẽ không ảnh hưởng gì đến tính mạng nhưng ai sẽ đảm bảo cho lời nói đó đây. Một khi tai nạn xảy ra, ai sẽ biết được chính xác bản thân bị thương ở đâu và nặng đến mức nào?
Huống hồ, cho dù có chấp nhận lời đề nghị này của Vân Hề thì con bé cũng sẽ là người dàn dựng, nhỡ Vân Hề đột nhiên trở nên tuyệt tình, cho người đâm cô chết thì sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-co-co-vo-cam/3490922/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.