"Cô từng là người hầu của Cảnh Nhược Hàn?" Đỗ Thiệu gằn giọng quát.
"Đỗ tổng, ngài nghe tôi nói, chuyện là tôi không cố tình giấu ngài đâu, ngài..."
"Đủ rồi, cút xuống xe của tôi ngay. Chỉ vì cô mà nay tôi bị hắn coi khinh không ra gì, thứ đàn bà vô dụng."
Đỗ Thiệu đuổi Tiểu Tâm xuống xe rồi đạp chân ga đi mất, không chần chừ một giây nào.
Thực ra mấy người như Đỗ Thiệu, bọn họ chẳng có tâm sức nào đi điều tra quá khứ của một tình nhân nhỏ bé hết, cái họ quan tâm là giá trị mà ả tình nhân đó cho họ. Đẹp, ngoan ngoãn, nghe lời là đủ để họ bỏ tiền ra bao nuôi người đó.
Tiểu Tâm sau hôm bị đuổi ra khỏi Bạch Cảnh vẫn luôn đi tìm việc làm, may sao có người đàn ông kia thấy cô ta có gương mặt và vóc dáng không tệ nên ngỏ ý muốn đưa cô ta về đào tạo làm người mẫu gì đó. Tiểu Tâm chẳng nhớ rõ lời hắn ta nói, chỉ nhớ là đào tạo một tháng là bắt đầu đi diễn, sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Cô ta lại nôn nóng muốn có được tiền nên đã nhanh chóng đồng ý với hắn ta. Ai ngờ những người như cô ta chỉ là hàng mẫu để trưng ra cho đám nhà giàu hưởng dụng. Nếu có ai hợp ý thì họ bỏ tiền ra bao, còn không thì mãi chịu cảnh nhìn người khác chà đạp lên mình.
Đỗ Thiệu chấp nhận bao nuôi cô ta vì cô ta còn trinh, chỉ thế thôi. Những kẻ sống trong bùn nhơ bẩn thỉu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-co-co-vo-cam/3490754/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.