Vân Lâm cúp máy, quay lại nói với Viên Hoa:
"Dù gì Vân Tịch cũng là con anh, em không nên nói như thế chứ?"
Viên Hoa không cho là đúng, bà trừng mắt liếc ông một cái:
"Tôi nói có sai sao? Người mà ban đầu Cảnh Nhược Hàn muốn lấy còn không phải là Vân Hề của chúng ta à? Nếu con bé không đột nhiên bỏ chạy thì Vân Tịch làm gì có chỗ mà chen chân vô cái gia đình đó?"
Vân Lâm thở dài bất lực:
"Nhưng Tiểu Tịch cũng không có ý muốn cướp chỗ của Tiểu Hề mà."
"Tôi mặc kệ, dù là vô tình hay cố ý gì thì bây giờ người hưởng phước cũng là nó. Còn con gái ruột tôi bây giờ lại phải trốn chui trốn nhủi thế kia, ai mà không đau lòng cho được. Nhà chúng ta nuôi nó bao lâu này, làm chút chuyện cho chúng ta, quan tâm em gái là nghĩa vụ của nó. Tôi chẳng nói gì sai cả."
Vân Lâm nhìn thái độ bênh Vân Hề chằm chặp của vợ mình cũng không lên tiếng nữa, dù sao với tâm lí của một người mẹ bây giờ, ngoài thương con gái do mình đứt ruột đẻ ra ra thì không cần quan tâm gì nữa.
Vân Hề bỏ trốn mấy ngày mới báo về cho gia đình, khiến ông nửa mừng nửa lo. Mừng vì cuối cùng thì con gái ông cũng an toàn chứ không phải là bị bắt cóc hay gặp vấn đề gì nguy hiểm tính mạng cả. Lo thì sợ Cảnh Nhược Hàn biết sự thật đằng sau việc mất tích này. Đúng như Vân Tịch nói, nếu như mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-co-co-vo-cam/3486036/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.