Tối, Vân Tịch về phòng của mình thì ba cô gọi đến. Cô cẩn thận vào phòng tắm để tránh bị nghe thấy rồi mới dám nghe điện thoại:
"Vân Tịch à, ba đây, con ổn chứ?"
Cô được gả cho Cảnh Nhược Hàn đã được mấy ngày rồi mà Vân Lâm tới tận hôm nay mới gọi điện đến, trong lòng Vân Tịch không khỏi có chút xót xa. Cô nhớ trước kia cả Viên Hoa và Vân Lâm cũng rất yêu thương cô, cô luôn là sự ưu tiên của cả nhà. Nhưng từ khi Vân Hề ra đời, Vân Tịch liền trở thành một đứa con bị bỏ rơi.
Thực ra cô cũng hiểu, cô chỉ là con vợ trước, mà có bà vợ kế nào sẽ vừa mắt với con của chồng mình và người phụ nữ khác đâu, huống hồ cô còn là con của vợ trước - người mà Vân Lâm cũng từng nhất mực yêu thương. Vân Hề ra đời, đó cũng coi như là sản phâm kết tinh cho tình yêu của hai người, là máu mủ ruột rà của cả hai, làm sao có thể không yêu thương?
Vân Tịch luôn bị Viên Hoa dạy cái gì cũng phải nhường em, dần dà cô cũng chẳng muốn tranh đua bất kì thứ gì với Vân hề cả. Vân Lâm lại bởi vì sợ vợ mà chẳng cãi lời bà, dù ông có thương cô cũng chẳng dám biểu hiện quá rõ ràng ra mặt, có muốn đút cái gì cho cô cũng phải dấu diếm.
Cứ lâu dần như thế, có lẽ chính ba ruột của cô cũng quên mất cách yêu thương đứa con gái này rồi.
Vân Tịch nhỏ giọng đáp:
"Thưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-co-co-vo-cam/3486035/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.