Vân Tịch cùng Thẩm Đinh Lăng làm bánh trong nhà bếp, bà cũng là một người khá hoạt ngôn cho nên dù cô không nói gì thì không khí cũng không đến mức quá ngại ngùng.
Đến tầm bảy giờ thì cả nhà cùng nhau quây quần ăn cơm.
Vân Tịch cố gắng giảm độ tồn tại của mình xuống, ăn không phát ra một tiếng động nào, im lặng nghe họ nói chuyện với nhau.
Nhưng Thẩm Đinh Lăng đã chú ý đến cô, bà bảo Cảnh Nhược Hàn:
"Con mau gặp đồ ăn cho vợ mình đi chứ?"
Vân Tịch giật mình rồi dùng tay lắc lắc ý muốn nói không cần phải làm thế, cô biết Cảnh Nhược Hàn không thích cô nên cô không muốn hắn phải làm chuyện này. Dù sao cuộc hôn nhân ngụy trang này cũng chỉ để che mắt thiên hạ, thân thiết hay những hành động như này là không quá cần thiết.
Nhưng Cảnh Nhược Hàn gắp một muốn sườn bỏ vào bát cô, hỏi:
"Có bị dị ứng gì không?"
Vân Tịch trợn tròn mắt nhìn anh, xong lúc sau xìu xuống như người mất hơi, cô ngại ngùng lắc đầu. Thế là Cảnh Nhược Hàn lại gắp thêm cho cô một món nữa. Ba mẹ Cảnh nhìn vậy cũng mỉm cười, không khí lại tiếp tục sôi nổi.
Cuối bữa, Vân Tịch dọn đồ sau đó ở dưới bếp rửa bát phụ cô giúp việc ở đây. Cô không thể nói chuyện vì có ở trên nhà cũng không giao tiếp được với ai, mà cô cũng chưa sử dụng thủ ngữ thuần thục, chỉ có thể viết ra điện thoại, nhưng như vậy với người lớn thì thất lễ lắm. Cho nên cô vẫn nên ở đây làm gì đó thì hơn.
Cô giúp việc thấy thái độ kiên quyết của thiếu phu nhân thì cũng không cản, hai người cũng không thân quen lắm nên cũng chẳng nói với nhau câu nào. Rửa xong thì Vân Tịch cầm bánh ngọt lên đem cho mọi người.
Thẩm Đinh Lăng nhìn cô hỏi:
"Mấy ngày nay con ở nhà có nhàm chán không?"
Vân Tịch dè dặt gật đầu.
"Trước đây con có việc làm chứ?"
Cô gật đầu. Có, cô có làm bên Vân thị. Thế nhưng bây giờ cũng đã về Cảnh gia rồi, lại còn mang thân phận cô dâu thay thế nên cô cũng không dám trở về đó. Sợ Viên Hoa sẽ lại không cho về, mà cũng sợ bà biết sẽ trách mắng ba cô, lại càng sợ Cảnh Nhược Hàn biết sẽ không vui nên chưa tính sẽ đi làm ở đâu. Trên hết, giờ hắn có lẽ cũng chẳng muốn cho cô đi ra ngoài làm, như thế sẽ mất mặt của Cảnh gia biết bao nên cô cũng không dám đi.
Cảnh Nhược Hàn lên tiếng:
"Mẹ đang định để cô ấy đến công ty con sao?"
Thẩm Đinh Lăng cười nói:
"Nó là vợ con, phụ giúp con thì có sao đâu? Chẳng lẽ công ty con còn không đủ tiền trả cho nó."
"Cô ấy là vợ con nên con không muốn để cô ấy ra ngoài làm việc đâu, mẹ đừng có dụ dỗ."
"Ôi trời, thằng nhóc này…" Bà cười, đánh vào vai hắn, "chưa gì đã bảo bọc thế này rồi sao?"
Vân Tịch cúi đầu, không phải đâu. Hắn chỉ muốn cô ở trong nhà để tiện kiểm soát mà thôi. Giờ đây số mệnh cô như cá nằm trên thớt, đều phụ thuộc hết vào người đàn ông này, sao hắn có thể để cô tự do ra ngoài như thế?
Cô đủ lý tính để biết lời của hắn chỉ để che mắt cha mẹ hắn mà thôi.
Lúc ra về Vân Tịch cúi đầu chào cả hai người, Thẩm Đinh Lăng xoa đầu cô:
"Sau này hai con đã là vợ chồng rồi, phải sống hòa hợp với nhau đấy, biết không?"
Vân Tịch cười rồi gật đầu với bà.
Khi trở về Cảnh Nhược Hàn có nói:
"Từ nay về sau, cô cứ biểu hiện như hôm nay là được."
Vân Tịch không biết biểu hiện như hôm nay trong miệng hắn là thế nào. Là ngoan ngoãn ư?
-
Cảnh Nhược Hàn cởi áo khoác của mình ra, đột nhiên ngửi thấy một mùi rất dễ chịu trên mu bàn tay. Hắn ngửi một lúc mới nhớ ra, đây hình như là mùi nước hoa của Vân Tịch kia mà. Lúc vừa nãy hắn và cô có vô tình chạm vào nhau, tuy rất nhanh liền tách ra nhưng không ngờ lại lưu hương trên tay hắn cho được.
Dù hắn có nói là cái mùi đó khó chịu muốn chết nhưng thật ra khi ngửi thấy hắn lại cảm thấy có chút dễ chịu. Nó không quá hắc hay quá nồng, chỉ thoang thoảng trên tay mà thôi. Cảnh Nhược Hàn bóp mi tâm của mình, thả mình xuống ghế ngồi.
Trên tường là bức ảnh cưới của hắn và Vân Hề.
Thật lòng mà nói, tình cảm của hắn và Vân Hề chẳng sâu đậm đến mức hắn yêu cô mà quên cả mình. Lý trí mà nói, cô chẳng qua cũng chỉ quan tâm hắn một lần, mà thời gian hai người ở cạnh nhau không lâu, chỉ khi hắn bị giục cưới mới tìm đến cô.
Cảnh Nhược Hàn muốn lấy Vân Hề vì trong kí ức của hắn, hắn chỉ có ấn tượng về cô mà thôi, còn những người phụ nữ khác tuy có làm việc chung nhưng họ không đủ để tạo ấn tượng với hắn.
Thế nhưng việc hắn ghét Vân Tịch chẳng liên quan gì đến việc yêu hay không yêu Vân Hề, hắn chẳng qua chỉ là không thích cái người đi cướp hôn lễ của em gái mình mà thôi. Có thể cô là người câm thật, đây là khiếm khuyết của cô hắn không bàn tới. Nhưng nếu dã tâm của cô không nhỏ, bằng cách nào đó đã độc chiếm lễ cưới này thì sao? Dù sao so với Vân Hề thì Vân Tịch cũng lớn tuổi hơn, địa vị ở Vân gia hẳn là lớn hơn Vân Hệ rồi.
Vì vậy Cảnh Nhược Hàn muốn xem thử bộ mặt thật của cô ra sao?
Như hắn từng nói, có lẽ cuộc sống của hắn dạo này quá nhàm chán rồi. Hắn cần một người làm thú tiêu khiển cho hắn, chỉ vậy mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]