Vân Tịch cùng Thẩm Đinh Lăng làm bánh trong nhà bếp, bà cũng là một người khá hoạt ngôn cho nên dù cô không nói gì thì không khí cũng không đến mức quá ngại ngùng.
Đến tầm bảy giờ thì cả nhà cùng nhau quây quần ăn cơm.
Vân Tịch cố gắng giảm độ tồn tại của mình xuống, ăn không phát ra một tiếng động nào, im lặng nghe họ nói chuyện với nhau.
Nhưng Thẩm Đinh Lăng đã chú ý đến cô, bà bảo Cảnh Nhược Hàn:
"Con mau gặp đồ ăn cho vợ mình đi chứ?"
Vân Tịch giật mình rồi dùng tay lắc lắc ý muốn nói không cần phải làm thế, cô biết Cảnh Nhược Hàn không thích cô nên cô không muốn hắn phải làm chuyện này. Dù sao cuộc hôn nhân ngụy trang này cũng chỉ để che mắt thiên hạ, thân thiết hay những hành động như này là không quá cần thiết.
Nhưng Cảnh Nhược Hàn gắp một muốn sườn bỏ vào bát cô, hỏi:
"Có bị dị ứng gì không?"
Vân Tịch trợn tròn mắt nhìn anh, xong lúc sau xìu xuống như người mất hơi, cô ngại ngùng lắc đầu. Thế là Cảnh Nhược Hàn lại gắp thêm cho cô một món nữa. Ba mẹ Cảnh nhìn vậy cũng mỉm cười, không khí lại tiếp tục sôi nổi.
Cuối bữa, Vân Tịch dọn đồ sau đó ở dưới bếp rửa bát phụ cô giúp việc ở đây. Cô không thể nói chuyện vì có ở trên nhà cũng không giao tiếp được với ai, mà cô cũng chưa sử dụng thủ ngữ thuần thục, chỉ có thể viết ra điện thoại, nhưng như vậy với người lớn thì thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-co-co-vo-cam/3486034/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.