Anh cũng ăn mặc trở lại bình thường, ông lão đưa gì anh mặc đó. Ông ăn gì, uống gì anh ăn uống đó. Hai vợ chồng ông thực sự coi anh là con của họ. Cong việc mỗi ngày của anh là thẫn thờ, nặng óc mà nhớ chính bản thân mình. Nắm chặt chiếc ảnh tôi trong tay không rời, vì đây chính là thứ nói cho anh biết anh là ai. Anh vẫn luôn thắc mắc"Cô ta là ai? Đang ở đâu? Tại sao mình lại có tấm ảnh này?".
- Không cần vội, đừng khiến bản thân mệt mỏi. Ông đặt nhẹ tay lên vai anh mà an ủi, ánh mắt hiền từ cực độ.
- Tôi biết. Anh trả lời cho có lệ, ánh mắt vẫn đặt vào tấm hình, anh phải cong nhận nụ cười này rất đẹp khiến con tim ai cũng tan chảy, anh cứ nhìn mà không một chút buồn chán nào.
Trong thôn, có rất nhiều cô gái biết được anh là người mới tới, vì gương mặt tuấn lãng mà thu hút không ít người dòm ngó, có người tự sưng cao là tiểu thư quyền quý, anh không thèm ngó đến một lần. Lãnh băng đến nỗi, chỉ nhìn xa cũng khiến người khác khiếp sợ. Đặc biệt là con ngươi hổ phách làm mê mẩn người. Cho dù anh khoác vest hay thường phục đều tỏa sáng. Ông đã ủi đồ của anh từ khi đến đây và đặt trên đầu giường, hoàn toàn không đụng đến lần nào nữa vì ông tôn trọng anh, lẫn đồ đạc của anh. Hằng ngày, ánh mắt anh cứ nhìn ra biển rộng chỉ hy vọng có ai đó đi tìm anh mà nói cho anh biết chính là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cau-dan-vo-yeu/741247/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.