- Phận Phận, anh chờ em với. "Phận Phận" là tên mới, cuộc sống mới của anh.
- Yên Yên, đến đây. Anh dang tay để cô nhảy vào lòng anh. Hiện tại, anh thấy cô gái trước mắt rất dễ thương nhưng chỉ dừng ở mức thiện cảm. Cô dựa vào lồng ngực ấm áp ngửi hương lài nhè nhẹ đến trầm mê. Cho đến bây giờ, anh vẫn không nhớ ra một thứ gì, vẫn luôn hy vọng nhớ lại. Ở trên đảo này, lâu nhất đã 5 tháng, vẫn chưa thu được gì. Anh vì thấy cô thầm thương anh, mà tạm chấp nhận cho cô ở bên anh. Nhiều khi đã cố gắng dành tâm ở cô ấy nhưng vẫn không được, chính bản thân anh vẫn không hiểu vì sao? Cứ nhìn cô lại nhớ đến cô gái đáng yêu trong tấm hình mà anh gìn giữ kỹ càng.
- Anh đang nghĩ gì? Anh lắc đầu, trở lại, nhìn cô có chút buồn mắt.
___________________________
- Rose, tôi nghĩ chúng ta nên dừng lại thôi, tìm kiếm không phương hướng như vậy thực khó khăn.
- Lueas anh không làm, thì tôi làm. Tôi mắt vẫn nhìn ngó xung quanh mà tìm nơi cập thuyền hỏi thăm. Và cứ lặp lại như vậy, thứ nhận được chỉ là gương mặt khó hiểu và lắc đầu bảo chưa từng thấy. Tôi nắm chặt tấm hình mà khóc đến cạn sức lực.
___________________________
- Nhớ ra được gì chưa? Ông cười hiền từ vỗ vai anh.
- Vẫn chưa. Mỗi lần anh cố gắng nhớ, đầu lại đau như búa bổ.
- Quan hệ của cháu và Tiễn Yên...có vẻ rất thân thiết? Anh nhuếch môi cười. Ông nhìn kỹ anh liền biết trên 30 nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cau-dan-vo-yeu/741248/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.