- Cháu ơi....... Kình Thần anh, người đầy thương tích, nằm trên cát trắng, trôi dạt ra đảo nhỏ. Anh từ từ tỉnh giấc, phun nước trong miệng ta mà thở hồng hộc, cả cơ thể nặng trịch như chết đi sống lại. Anh cảm thấy xung quanh lạ lẫm, anh không còn nhớ mình ở đâu? Không còn nhớ bản thân mình từ đâu đến, mọi thứ trong đầu, từng kí ức một đều không còn sót lại dù một chút. Anh nhìn chăm chăm ông lão trước mặt, vì bản tính lạnh lùng làm ông lão trước mắt nhìn sơ lượt liền biết anh không phải là người đơn giản, chắc chắn gặp nạn gì đó mà trôi vào đây. Dù sao, cũng có rất nhiều bị dạt vào nơi này nên ông cũng không mấy ngạc nhiên nhưng ông hỏi anh cái gì anh cũng ậm ờ.
- Đứng lên, ông đưa cháu lên trạm xá. Anh từ từ đỡ thân đứng lên, đồ vest trên người ướt sũng, thấy túi nặng nặng, anh kéo ra, có một chiếc hộp gấm đỏ và tấm hình của một cô gái cười đẹp như hoa. Ông cũng tò mò mà nhìn theo.
- Đây là ai? Thực xinh đẹp
- Tôi không biết, cô ấy là ai? Anh nhìn tấm hình kia như một vật xa lạ, mà tuỳ tiện nhét vào túi, tiêu sái đi theo ông.
Đến bệnh xá, anh được chụp hình kỹ càng mọi thứ trên người. Vì ảnh hưởng đến não bộ khi ngã trên cao xuống nên anh bị mất trí nhớ, nhưng chỉ là tạm thời, nếu may mắn thì anh sẽ lấy lại được. Bằng không, chỉ có duy nhất là làm chấn động lại lần nữa, có cơ hội sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cau-dan-vo-yeu/741246/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.