Con ngươi trước mắt nhoè đi, nước mắt cứ vô lực mà chảy xuống. Bước chân càng ngày càng nặng, tưởng chừng sẽ ngã xuống nhưng chiếc xe BMW đen bóng phanh ngay tôi. Tôi ngước mắt đau đớn, thẫn thờ nhìn kính xe đang di chuyển xuống, gương mặt của Dận Dịch anh liền hiện lên. Một thân tây trang lịch lãm, gương mặt đẹp đẽ và tao nhã, quyến rũ vô cùng. Tôi mở to mắt nhìn chằm chằm, muốn tránh đi nhưng cổ tay lại bị nắm chặt làm tôi giật mạnh cũng chẳng có tác dụng.
- Em còn muốn đi đâu? Nhìn bộ dạng bây giờ xem, chẳng khác một hồn ma?
- Không....không cần anh quan tâm cho tôi. Tôi sẽ tự biết được. Không nhìn anh lần nào, nhìn phía xa cảm giác có chút mơ hồ.
- Tự biết? Sau bao nhiêu năm gặp lại em đã thay đổi quá nhiều. Dận Dịch anh, càng ghì chặt, tay tôi đau nhức tưởng chừng xương cốt vỡ vụn ra, không khỏi cau mày, bực chán.
- Không dính dáng đến anh. Tôi mệt mỏi, xoay cổ tay giật mạnh, cất bước thì liền bị một lực đạo ôm chặt.
- Đừng đi đâu nữa. Nghe đến câu này, tôi khóc càng dữ dội, tại sao chỉ một câu đơn giản như vậy Bạch Kình Thần anh lại không nói ra được? Nhưng nếu anh nói ra liệu lúc đó tôi có ở lại không. Dận Dịch thương cảm mà vươn tai lau những giọt nước mắt nặng nề rơi xuống.
- Em đã khóc bao nhiêu rồi hả? Anh giận dữ vuốt ve hốc mắt đỏ hoe. Tôi cứ mặc anh muốn làm gì thì làm tôi quá mệt khi phải chống cự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cau-dan-vo-yeu/741216/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.