Cố gắng giương mắt đau nhức nhìn tấm hình thứ sáu, trong hình là tôi đang dựa vào kính xe mà ngủ say, yêu kiều.
"Được phủ lên môi em và cảm nhận sự ngọt ngào, tôi như muốn điên lên vì sự thương nhớ nhưng sau đó lại không dám đối mặt với em. Nhìn em ngủ thôi cũng là thấy đủ rồi, gần em trong phút chốc như vậy cũng là quá đủ như đặc ân đối với tôi và thấy trước mắt nhưng lại xa tít chân trời mây. Em thực quá ương ngạnh và ngang bướng nên tôi đành động tay với em nhưng mong em đừng ghét bỏ tôi. Tôi đưa em vào chính lâu đài như em mong muốn, tôi đã dành hết tâm huyết để thực hiện cho em nhưng em bây giờ có còn nhớ và cần nữa hay không? Nghe em nói thích nó làm tôi rất vui, chưa kịp mở lời thì em đã rời khỏi nơi đó, là lỗi của tôi vì chiếm lấy em khi chưa được cho phép. Lần đầu của em, lại vô ý rơi vào tay một tên xấu xa như tôi, làm em rất không cam tâm đúng không? Thực xin lỗi. Em lên máy bay rời khỏi nơi này, tim tôi như muốn ngừng đập mà run rẩy. Nhìn em quay đi, như ngàn vết dao đâm không thương xót vào lòng mà thầm chảy máu đầm đìa."
Tôi thấy rõ, dòng chữ này còn cứng hơn tấm trước và nó nhoè đi. Anh thực sự khóc sao? Tại sao anh lại không nói ra tất cả, anh thậm chí không tìm lý do để ngăn cản tôi rời đi nhưng nhớ lại, chính tôi nhẫn tâm không nghe anh giải thích.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cau-dan-vo-yeu/741215/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.