Nắm chặt chiếc chìa khoá trong tay nhìn căn chung cư trước mắt. Đây là khu dàng cho giới thương lưu bậc nhất và riêng biệt. An ninh tối ưu đến một con muỗi cũng dò ra không xót. Tôi phải khó khăn lắm mới đứng được ở đây. Người bảo vệ cứ soi mói, nhìn tôi từ trên xuống như muốn chọc thủng vậy. Ông ta hỏi hết cái này đến cái khác khiến tôi nhức đầu không thôi, còn gọi điện xác nhận nữa cơ chứ nhưng tôi sợ gì, mặc kệ ông ta hoành hành cho đúng nghĩa vụ của bản thân ông. Tôi mở ở khoá, nghe tiếng cạch, tôi đẩy nhẹ cửa. Bên trong hoàn toàn trống không, gọn gàng như thể chưa bao giờ có ai vào đây mà ở. Nhìn lên kệ dép chỉ có duy nhất một đôi xanh lam xinh xắn. Tôi nhanh thay giày ra, xỏ vào, dường như có chút quá lớn nên chân nhỏ của tôi mang sâu vào trong để giữ lại và dư ra khá nhiều, nhìn dưới chân cứ muốn phát cười. Đây là anh ở một mình sao? Quá rộng lớn, có thể ở thêm ba đến bốn người cũng đủ. Tôi nhìn từ trong ra ngoài, hoàn toàn sạch sẽ, vậy tôi phải dọn dẹp cái gì đây? Chống nạnh hai tay mà thổi phù phù. Tôi tò mò đi tham quan, muốn biết bình thường anh sinh hoạt như thế nào? Mở cánh cửa màu đen ở cạnh tay, là phòng ngủ. Che rèm chặt tối om, toàn bộ như bị chìm vào bóng tối không thể thấy gì nhưng lại là mùi hương lài xông lên đầu mũi như thể anh đang đứng ở trước mặt tôi, khoé mắt liền cay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cau-dan-vo-yeu/741214/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.