Ngay ngày hôm sau, Vũ Thuần liền đến lấy xe đi. Tôi nhanh chóng lại gần.
- Vũ Thuần, Thần đâu? Tôi muốn gặp anh ấy. Tôi mong chờ mà nhìn hắn. Hắn lạnh nhạt không thèm nhìn tôi như thể khinh thường nhưng tôi không thèm quan tâm nữa. Chắc gì tôi cũng ưa hắn mà hắn thể hiện này nọ.
- Chủ nhân đã bay ra ngoài nước tối qua.
- Đi đâu? Làm ơn nói cho tôi đi. Tôi gấp gáp mà đứng ngồi không yên.
- Tôi không thể nói được. Hắn nhìn tôi có chút thương xót mà mềm lòng.
- Chủ nhân căn dặn đưa cô cái này. Đây là chìa khoá dinh thự và căn hộ chung cư của anh ấy. Giao lại cho cô giữ, giúp chủ nhân giữ. Tôi đau đớn nhìn chùm chìa khoá trong tay và siết chặt. Tôi gật đầu mà nước mắt đã ầng ậc, nhìn bóng đang chiếc Ferrari rời đi. Xung quanh yên lặng đến đáng sợ.
- Mẹ, đây là cái gì? Đằng Đằng ngây ngô nhìn chìa khoá trong lòng bàn tay tôi. Tôi gạt nước mắt, cười tươi.
- Con thích lại nhà bà ngoại chơi không?
- Dạ thích, chúng ta liền đi mẹ. Đằng Đằng sắp được đi chơi rồi nga! Thằng bé vui vẻ xoay vòng vòng cười thỏa thích. Tôi dọn đồ đạc rồi lên tàu vào Bắc Kinh. Được trở về Ti gia sau bao nhiêu năm làm tôi rất hồi hộp, họ chắc chắn sẽ ngạc nhiên với sự có mặt của Đằng Đằng, tôi làm nói được cho họ đây là con Bạch Kình Thần đây? Họ có ghét bỏ thằng bé hay không? Tôi biết đứa trẻ dễ thương như Đằng Đằng sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cau-dan-vo-yeu/741213/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.