*5 năm sau.
Cũng đã một thời gian dài trôi qua, hằng ngày không ngừng đi đến các hộp đêm mà nung nấu cơ hội thấy được bóng dáng anh nhưng lại là thất vọng trở về. Bảo quản chung cư của anh thực sạch sẽ và "lâu đài" mà anh nhắc đến. Cứ mỗi lần, nhớ nhung đến đau xót thì tôi ôm Đằng Đằng vào lòng như tiếp thêm sức mạnh cho bản thân, nhìn gương mặt tuấn tú của thằng bé ngày càng trưởng thành, cũng ngày càng đẹp đẽ hơn. Cánh cửa sơ trung mở rộng đón Đằng Đằng, khi lớn rồi thằng bé không còn nhắc tới cha nữa nhưng tôi biết thằng bé luôn luôn muốn có. Trên mặt báo cũng đầy hình ảnh anh cặp kè với diễn viên hạng A hay siêu mẫu vân vân mây mây, làm tôi tức giận mỗi khi nhìn thấy nó. Mọi chuyện của tôi và anh dần lắng về phía sau xem như không tồn tại nhưng trong lòng anh thực sự không còn một chút nào hay sao?
Tôi tình cờ nghe được tin Bạch thị tuyển thư ký, tôi quyết định phải xin cho bằng được, chỉ có cách này mới có thể gặp anh. Chức vụ này do ban điều hành tuyển nên tôi không lo ngại Vũ Thuần nhận ra, nhưng tôi cũng không thể để gương mặt như vậy được. Tôi trang điểm thật đậm, chân mày liễu được tô đậm nhưng vẫn sắc sảo, môi tô dầy hơn một chút. Nhìn vào gương tôi còn không nhận ra chính bản thân của mình, cũng không quá mức xấu mà phải gọi là lố lăng nhưng vẫn đẹp đẽ. Tôi thỏa mãn nhìn ngắm trong gương, chọn bộ đồ công sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cau-dan-vo-yeu/741217/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.